Thời trang "2ndhand hàng hiệu", tại sao không?
Điểm nổi bật:
-
Việc mua bán những sản phẩm thời trang cao cấp second-hand sẽ ngày càng trở nên phù hợp với thế giới hậu COVID-19, khi người tiêu dùng nhắm đến việc mua hàng có mục đích nhiều hơn, và sự tuần hoàn trong kinh tế cũng có vai trò lớn hơn.
-
Xu hướng này là một phần của làn sóng thay đổi thứ ba, sau cú sốc COVID-19 và những hậu quả kinh tế, với biến đổi khí hậu và tính bền vững có thể ảnh hưởng tới lĩnh vực hàng cao cấp.
-
Điều này liệu sẽ vẫn là một xu hướng phương Tây? Các thương hiệu nên đối mặt với làn sóng này như thế nào? Tại sao người tiêu dùng thực sự quan tâm đến chủ đề này? Câu trả lời cho những câu hỏi này có lẽ sẽ dần hiện ra trong những năm tới, tuy vậy, hãy cùng L'OFFICIEL phân tích chủ đề này trong bài viết nhé!
Hãy chi tiền vào thứ bạn thấy hợp lý!
Phần cuối chương cuối cùng của cuốn sách Future Luxe có tên “Phá vỡ sự xa hoa: Thập kỷ đi trước” có viết về sự gia tăng của các mặt hàng cho thuê và đồ cũ. Mặc dù mô hình kinh doanh các mặt hàng cho thuê khá phức tạp và có phần hạn chế về tiềm năng, nhưng tương lai của việc mua đồ cũ ở các mặt hàng cao cấp là rất rộng mở. Đây là một giải pháp hấp dẫn cho việc mua sắm các nhãn hiệu thời trang nhanh, đồng thời vẫn đóng góp vào nền kinh tế tuần hoàn, và đặc biệt là tạo ra ít chất thải hơn.
Trong phần Luxe Decade đầu tiên có tên “Làn sóng thứ 3”, tác giả đã mô tả sau đại dịch và những biến động kinh tế theo sau, thế giới sẽ tập trung vào mối đe doạ lớn và rộng hơn chính là biến đổi khi hậu, cùng với đó là những vấn đề khác về môi trường và xã hội. Đây là những vấn đề mà François-Henri Pinault, chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của Kering, đã nằm lòng trong nhiều năm.
Quả thực, Kering đã được công nhận vì tập trung vào sự bền vững, đồng thời được biết đến với việc phát triển “EP&Ls" (lợi nhuận & thua lỗ về mặt môi trường) cho những thương hiệu của chính tập đoàn họ. Đồng thời, Giám đốc Bền vững Tập đoàn là Marie-Claire Daveu cũng có tiếng nói vô cùng tích cực. Tuần vừa qua, Tập đoàn Kering đã nắm giữ cổ phần (và một ghế hội đồng quản trị) trong Vestiaire Collective (nơi bán đồ secondhand nổi tiếng), một lần nữa tập trung vào phân khúc thị trường cao cấp đang trên đà phát triển này.
Đây có thể trở thành một hiện tượng toàn cầu
Năm 2011, doanh nhân thương mại điện tử Julie Wainwright thành lập The RealReal (một nền tảng mua sắm trực tuyến). Công ty được ra mắt chính thức vào tháng 6 năm 2019, sử dụng các chuyên gia để xác thực các sản phẩm cao cấp đã qua sử dụng được bán theo hình thức ký gửi. Đây là ví dụ điển hình của Mỹ cho nguyên tắc "tái thương mại" của những mặt hàng cao cấp. Rebag là một trang web có trụ sở tại New York, ra mắt vào năm 2014 như một nền tảng để mua và bán túi xách hàng hiệu. Và theo một khía cạnh hơi tiêu cực về đồ cũ, đã có một thị trường đang phát triển trước COVID-19 dành cho đồ trang điểm đã qua sử dụng trong số những người tiêu dùng thuộc thế hệ trẻ ở Nhật Bản.
Nhiều công ty khác thành lập theo nguyên tắc sở hữu đồ cũ theo cách tiếp cận cổ điển đối với các mặt hàng xa xỉ. Vestiaire Collective đã 12 năm tuổi và có 11 triệu thành viên được xác thực, những người mua bán các mặt hàng thời trang cao cấp. Các công ty tương tự bao gồm Material World, thredUP, Poshmark và Depop. Bên cạnh đó, Watchfinder & Co. được thành lập vào năm 2002 với tư cách là nhà bán lẻ đồng hồ đã qua sử dụng trực tuyến và được mua bởi tập đoàn Richemont vào năm 2018.
Hầu hết những khái niệm này là của phương Tây hoặc Nhật Bản nhưng hiện nay có một tỷ lệ hạn chế được bán cho người tiêu dùng Trung Quốc. Điều này có thể thay đổi trong những năm tới vì ba lý do. Thứ nhất, người mua đồ cao cấp Trung Quốc chủ yếu là những người lần đầu tiên mua loại sản phẩm này, vì vậy họ thường thích những món đồ mới nhất và tốt nhất giúp họ nổi bật trong xã hội. Khi họ đã là người tiêu dùng mua nhiều lần, sẽ có nhiều khả năng họ sẽ tìm mua sản phẩm của những bộ sưu tập trước.
Thứ hai, nhiều người tiêu dùng Mỹ và một số châu Âu có ý thức về giá trị. Điều đó cuối cùng cũng sẽ đến ở Trung Quốc. Thứ ba, bởi vì nhiều người tiêu dùng ở châu Á là những người mua hàng lần đầu, vì vậy, các vấn đề về môi trường hoặc lưu thông không phải là ưu tiên chính trong lần mua hàng đầu tiên nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Người tiêu dùng mua đồ cũ vì nó rẻ, hay vì nó đóng góp cho nền kinh tế tuần hoàn và khiến họ cảm thấy có trách nhiệm và khiến họ trông đẹp hơn? Có lẽ là một chút của cả hai, nhưng thật khó để biết nếu chỉ hỏi những người tiêu dùng đó vì họ có thể sẽ tập trung vào vế sau nhiều hơn.
Mua ở đâu và với ai?
Trong một nghiên cứu hấp dẫn gần đây, BCG đã đánh giá rằng doanh số bán hàng quần áo, giày dép và phụ kiện đã qua sử dụng chiếm 30 tỷ USD đến 40 tỷ USD doanh thu và sẽ tăng trưởng trung bình từ 15% đến 20% mỗi năm trong 5 năm tới. Có thể diễn giải điều mà Federico Marchetti, cựu Giám đốc điều hành có tầm nhìn xa của Tập đoàn Yoox Net-a-Porter, đã nói gần đây tại một hội nghị: tương lai của hai mươi năm trước là bán hàng trực tuyến, tương lai của ngày nay là sự bền vững. Bên cạnh đó, việc bán đồ cũ có thể là một phương rất hiệu quả để thu hút những người tiêu dùng có thể chưa từng mua sắm tại thương hiệu này, nhưng sau khi trải nghiệm có thể sẽ tìm mua sản phẩm trong những bộ sưu tập mới.
Vậy ai nên là người quản lý đồ cũ cho một thương hiệu? Với điều này, nó giống như bán hàng trực tuyến. Có một cách thực dụng “kiểu Ý” để bán những món đồ đã qua sử dụng, đó là tìm đối tác đáng tin cậy, cũng chính là điều mà Kering đã áp dụng. Và có một cách "kiểu Pháp", đó là kiểm soát mọi thứ có thể từ sản xuất đến phân phối (như là Louis Vuitton hoặc Hermès) và điều đó có thể ngụ ý rằng cuối cùng bạn sẽ tự mình giải quyết việc bán những món đồ đã qua sử dụng. Khó có thể nói cách nào tốt hơn, tuy nhiên, xu hướng mới xuất hiện này vô cùng hứa hẹn và sẽ còn phát triển trong thời gian tới đây.
Theo: JingDaily | Chuyển ngữ: Chi Le