#SportsIssue: Vận động viên Thanh Vũ - "Bảo tôi đoạt giải Nobel còn đáng tin hơn"
Cô bé Vũ Phương Thanh 25 năm trước sẽ không nhận ra bản thân ngày hôm nay: Mái tóc luôn nhuộm màu sáng để giảm nhiệt độ tích tụ khi di chuyển dưới nắng; làn da ngăm hằn vết nón, kính bơi, áo thể thao; và nếu nghe rằng Thanh sẽ đứng chung sân khấu với các vận động viên của đội tuyển quốc gia, “bảo tôi đoạt giải Nobel còn đáng tin hơn”, cô bé ấy sẽ nói như vậy.
Cuộc sống hiện tại của Thanh hoàn toàn khác biệt với những gì Thanh nghĩ cô có thể làm được. Cô là người phụ nữ đến từ châu Á đầu tiên, và là một trong 19 người phụ nữ trên toàn thế giới chinh phục thành công bốn sa mạc tại giải chạy The 4 Desert Grand Slam, đồng thời là người Việt Nam đầu tiên chinh phục thành công và vô địch giải ba môn phối hợp Deca Ultra Triathlon (Swiss Ultra). Tại Deca Ultra Triathlon, Thanh đã hoàn thành thử thách bơi 38 km, đạp xe 1800 km, chạy bộ 422 km trong vòng 13 ngày, 16 giờ, 27 phút và 55 giây. Chỉ bằng đôi chân và ý chí, cô chinh phục những quãng đường mà loài người phải sử dụng những phát minh tân tiến nhất mới rút ngắn được.
Vũ Phương Thanh chưa từng nghĩ thành tích này, cuộc sống như kỳ tích này có thể xảy đến với mình, nhưng khi mọi thứ hóa hiện thực, “đúng là điều gì cũng có thể”, Thanh nói.
Truyền thông đã nhiều lần gọi chị là “siêu nhân”, “cô gái sa mạc”, “bông hồng thép”, v.v. Đâu là biệt danh mà chị cảm thấy đúng với tính cách của mình nhất?
Chắc chắn không phải là “siêu nhân” rồi (cười). Tôi là một người rất bình thường như bạn thấy: Cũng không cao, trông cũng không ra dáng thể thao, chỉ tầm trung bình – trung bình kém, tùy vào mắt nhìn.
“Cô gái sa mạc” là cái tên từ năm 2016, do tôi từng tham gia giải chạy tại bốn sa mạc trên thế giới. Từ đó đến nay tôi đã tham gia rất nhiều giải khó hơn như thế, nhưng nhiều người vẫn nhớ và ấn tượng danh hiệu ấy.
Những biệt danh ấy rất “oách”, nhưng thực sự không áp dụng được cho tôi. Tôi vẫn chỉ hay gọi mình là một Ultra Woman – người phụ nữ dẻo dai, bền bỉ.
Cái tên nghe không “kêu”, phải không? “Bông hồng thép” cũng thú vị, nhưng chắc 10 năm về trước thì đúng hơn (cười).
Chị là người phụ nữ Việt Nam đầu tiên tham gia giải chạy The 4 Desert Grand Slam, đồng thời là người Việt Nam đầu tiên chinh phục thành công và vô địch giải ba môn phối hợp Deca Ultra Triathlon. Đối với chị, thước đo cho một thử thách là gì? Đó là độ dài quãng đường, địa hình, khí hậu hay một yếu tố nào khác?
Khi nghe về những cự ly hay thử thách mà tôi tham gia, nhiều người tỏ ra bối rối lắm. Tôi hiểu phản ứng ấy, nhiều khi tôi cũng cảm thấy hơi sợ: Sao mình lại chọn những thách thức khó như thế? Sao lại chọn con đường khắc nghiệt như vậy? Nhìn lại thì tôi hoàn toàn có thể dừng lại, tận dụng những trải nghiệm đã có, đâu cần phải thách thức bản thân thêm nữa.
Nhưng rồi tôi nhớ về lúc bị kẹt trong căn hộ của mình suốt thời đại dịch, không gặp ai, không làm gì, chỉ đi ra ngoài để đổ rác. Khoảng thời gian đó cũng rất mơ hồ và khó khăn với nhiều người, và tôi vẫn biết ơn mình vẫn có việc làm, vẫn có thể kết nối với mọi người qua Internet, vẫn có thể tập luyện tại gia. Nói chung tôi không thiếu thốn bất cứ thứ gì, nhưng đúng là được sống và được tồn tại là hai thứ khác nhau.
Ba tuần sau khi lệnh giãn cách được tháo dỡ, đúng dịp sinh nhật lần thứ 31, tôi bơi trở lại. Không tập luyện môn này trong nhiều tháng nhưng tôi bơi 31 km, và cảm thấy sức sống trở về với mình. Khoảnh khắc đó cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi chấp nhận bản thân, rằng tôi thích những thử thách như thế này, tôi thích đối mặt với nỗi sợ, tôi thích trải nghiệm và cải thiện bản thân qua những chặng đường có ý nghĩa với tôi. Cuộc sống ấy không hào nhoáng nên rất khó để giải thích với mọi người, nhưng sau khi trải qua một quãng thời gian không được là bản thân như vậy, tôi đã chấp nhận mình. Những thử thách mà tôi chọn từ đó cũng lớn dần lên.
Đó cũng là năm tôi tham gia giải Deca Ultra Triathlon, tức là bơi 38 km, đạp xe 1800 km và chạy 422 km. Nghe rất sợ đúng không? (cười) Nhưng năm đó tôi thoải mái khi sống đúng với mình, và cũng cảm thấy tôi có thể đi xa hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Nhìn chung, tôi hay chọn những gì làm tôi sợ, có thể sẽ đón nhận nhiều ý kiến trái chiều; cũng thích những thách thức có thể biến tôi trở thành “người phụ nữ Việt Nam đầu tiên”, hay “người phụ nữ châu Á” đầu tiên. Đó có thể là những cụm “giật tít” rất hấp dẫn, nhưng thực sự thì tôi nghĩ chúng tạo nên động lực rất lớn cho các bạn nữ xung quanh.
Chị Thanh làm gì để duy trì tinh thần và động lực để tập luyện, thi đấu với cường độ cao, đặc biệt vào những lúc nản lòng?
Tôi luôn quay lại sự biết ơn cho khoảnh khắc đó – lúc mà tôi có thể chấp nhận bản thân và cách sống của mình. Tôi thấy đó là thứ vũ khí mạnh nhất.
Tôi có những người bạn qua đời rất đột ngột ở tuổi 24-25 vì bệnh tật, nên ý thức rất rõ rằng còn được sống là một đặc ân rất lớn. Trong khoảnh khắc kiệt quệ nhất, nếu nhìn ra được đặc ân của mình, hay điều tuyệt vời nhất trong khoảnh khắc đó là gì, thì mọi thứ bỗng dễ hơn, tôi có nhiều sức mạnh tinh thần để vượt qua thử thách hơn.
Thực ra, có nhiều thứ tôi không làm được lắm chứ, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không gắng ép bản thân phải cầu toàn, hay phải theo đuổi một chuẩn mực nào đó. Tuổi trẻ đầy năng lượng, nhiệt huyết nhưng thiếu tập trung và cam kết. Sau khi trải qua những thử thách sức bền, tôi học được cách phân bổ rõ ràng thứ tự ưu tiên trong cuộc sống.
Bên cạnh sự khắc nghiệt, những giải đấu chị từng tham gia có mang lại cảm xúc “lãng mạn” nào cho chị không?
Có những người tôi chỉ gặp một lần trong một giải chạy nào đó, nhưng có cảm giác mình đã hiểu họ, đã quen biết họ trong nhiều năm. Tôi nghĩ do cách chúng tôi suy nghĩ, cũng như tiếp cận cuộc sống và thách thức rất giống nhau, nên vừa gặp đã cảm thấy thân thiết. Tôi giữ liên lạc với tất cả mọi người và họ cũng là một lý do rất lớn để tôi tham gia những thách thức như vậy.
Tôi có cảm giác đó lần đầu tại giải chạy cự ly 100 km đầu tiên. Tôi đã mường tượng những con người đứng cùng mình ở vạch xuất phát phải đẹp lắm, cơ thể họ phải săn chắc, sống động lắm, nhưng ở đó tôi thấy rất nhiều người ở độ tuổi trung niên trở lên. Gầy, béo, cao, thấp… Đủ cả. Tôi nhớ ở mốc 92 km, tôi vừa đuối sức, vừa cạn kiệt thời gian, mà lúc đó lại thấy một người phụ nữ trung niên chạy vượt lên. Da cô ấy nhăn nheo, mồ hôi túa tràn, nhưng trông cô rất quyết tâm. Sau đó tôi biết được cô ấy năm đó đã 59 tuổi, về đích trước tôi hai tiếng, trong khi lúc đó tôi là thanh niên 24 tuổi (cười). Ấn tượng đầu này khiến tôi rất mê trải nghiệm chạy bền, rõ ràng trước mặt tôi là những nhân chứng sống cho việc “không có gì là không thể”.
Sau đó tôi gặp nhiều người hơn, có người khiếm thị vẫn chạy vượt sa mạc. Có người sau khi xạ trị ung thư mới bắt đầu tập luyện. Có người phải đeo chân giả mà vẫn tham gia giải. Tôi không chắc bản thân mình có sức mạnh tinh thần như họ đâu. Trong lúc chạy, nhiều khi ngoảnh đầu lại tôi vẫn trông thấy họ mà giật mình, vì quyết tâm của họ quá lớn. Họ không thấy gì ngoài con đường trước mắt – Họ không thấy cả tôi! Tôi chỉ như một người qua đường, chỉ có thể đứng ngắm quyết tâm quyết liệt của họ thôi. Nhìn họ, tôi cảm thấy có rất nhiều hy vọng vào tương lai, rằng chúng ta không bao giờ là quá già, hay quá muộn để làm gì đó.
Nhiều người hỏi tôi tại sao phải vác đồ đạc đến nơi cách xa nửa vòng trái đất, chạy ở đâu cũng được mà, nhưng để có cơ hội chứng kiến và học hỏi từ những con người như vậy, tôi cảm thấy rất xứng đáng.
Chị Thanh từng là một nhân viên văn phòng trước khi theo đuổi thể thao bán chuyên. Sau này, có lúc nào chị nhận ra những kỹ năng từ công việc văn phòng lại trở nên hữu ích trên những cung đường dài?
Lúc tôi tiếp cận với nhà tài trợ, những kỹ năng trong công việc văn phòng hỗ trợ tôi rất nhiều. Mặc dù tôi không chuyên về truyền thông hay marketing, nhưng sự chuyên nghiệp giúp tôi tạo ấn tượng tốt và mang lại cảm giác đáng tin nhất định. Tôi cũng sử dụng nhiều lý trí khi tìm hiểu giá trị mình có thể tạo ra. Bạn thử tưởng tượng: Một người chơi thể thao không chuyên, không có một ghi nhận nào về mục tiêu, đang làm việc văn phòng 40-50 tiếng một ngày, giờ lại bảo muốn chạy trên sa mạc một tuần. Nếu tôi thất bại thì sao? Tôi phải có những cách thương lượng chuyên nghiệp để hai bên hiểu được nhu cầu của nhau; và lúc ấy rủi ro của họ lớn hơn của tôi, tôi phải nỗ lực hết sức để họ yên tâm. Nó không chỉ là khả năng thể thao, mà là chuyện mình là ai. Khi mình chuyên nghiệp, thấu hiểu mối quan tâm của họ, thì họ cũng cởi mở với mình hơn. Đó là điều khiến tôi tự hào nhất về bản thân trong giai đoạn đó.
Và điều ngược lại cũng đúng! Những trải nghiệm trên đường chạy không dừng lại ở đó, mà ăn sâu vào tôi. Trên sa mạc, sẽ có những lúc tất cả mọi người phải tụ lại để tìm cách vượt qua bão cát. Chúng tôi không phải là vận động viên chuyên nghiệp, địa vị xã hội cũng khác nhau, nhưng vào lúc đó, ai cũng như ai. Chúng tôi phải học cách nói ngôn ngữ của nhau, phải dung hòa những cái tôi rất lớn để đạt đến mục tiêu chung. Ở sa mạc, đó là sinh tồn, còn ở trong cuộc sống, đó có thể là một chỉ tiêu lớn đến mức không tưởng tượng được. Tôi đã học được cách tiếp năng lượng cho mọi người, cổ vũ, động viên họ trong lúc họ kiệt quệ nhất.
Điều này tương hỗ cho cuộc sống rất nhiều, chứ không phải chỉ chạy cho vui rồi bỏ qua một bên. Nhiều người đến với thể thao sức bền vì họ muốn rèn luyện ý chí, bản lĩnh, kỷ luật, và họ rất thích con người mà họ trở thành trong quá trình tập luyện.
Đối với nhiều người, 10-20 km là những cự ly cực kỳ khó khăn, nhưng họ vẫn tiếp tục dấn thân, vì khi đã đạt được thứ họ nghĩ là không thể, thì khi quay trở lại cuộc sống hàng ngày, họ cảm thấy dồi dào năng lượng hơn, cảm thấy mạnh mẽ và kiên nhẫn hơn rất nhiều. Và cách đối nhân xử thế cũng được cải thiện. Họ đã phải đối mặt với thất bại, mà vẫn có thể vực bản thân dậy từ những khoảnh khắc đó, nên họ xử lý trắc trở rất nhẹ nhàng. Họ mạnh mẽ nhưng cũng rất mềm mại.
Chị Thanh từng thú nhận mình không có năng khiếu thể thao. Điều gì đã khiến chị đánh giá bản thân như vậy? Sau những thành tích phi thường đã đạt được, chị có thay đổi suy nghĩ không?
Nhìn vào những thành tích của tôi, nhiều người hay bảo chắc là do gen di truyền hay gì rồi. Nhưng gen hay năng khiếu thể thao, tôi đều không có. Những ai từng luyện tập cho tôi cũng sẽ thấy được ngay.
Tôi thường xuyên thiếu sắt, hồng cầu cũng ít. Vừa sinh ra tôi đã bị viêm phổi, nên cơ thể yếu, lúc nào cũng là đứa còi nhất nhì lớp, lại còn hay bị dị ứng, nổi mề đay. Mỗi khi trường tổ chức hoạt động ngoại khóa, gia đình đều phải xin miễn. Tôi hiểu điều này, nhưng vẫn tò mò. Vả lại, tự dưng cả đám bạn chơi chung với nhau, mà chỉ mỗi mình phải ở nhà - Tôi cũng ráng đi theo đấy, nên dần dà cơ thể cũng khỏe hơn, quen dần với nắng nóng, cơn dị ứng cũng đỡ nặng. Tất nhiên mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng tôi cố gắng dạy cho cơ thể cách điều tiết.
Tôi tin cơ thể là một cỗ máy rất thông minh. Mình rèn luyện cho nó, thì càng ngày nó càng tốt hơn. Có ý kiến cho rằng độ tuổi 50-60 là lúc nên nghỉ ngơi, chơi với cháu, không nên vận động mạnh. Nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến những người cao tuổi hoàn thành cự ly giống y như mình, thậm chí còn tốt hơn, vì họ liên tục sử dụng cơ thể, liên tục rèn luyện nên bộ máy bền bỉ hơn rất nhiều. Họ không phải kiểu người cơ bắp hay trông rất ra dáng vận động viên, nhưng họ dẻo dai. Thể thao đâu chỉ dành cho người trẻ, người khỏe. Tôi nghĩ thể thao là cách chúng ta rèn luyện cơ thể để thực sự hưởng thụ cuộc sống.
“Đàn ông khoẻ hơn, nhưng phụ nữ lại có sức bền hơn”. Chị Thanh có đồng ý với nhận định này không?
Tôi nghĩ cũng có một số cơ sở khoa học trong nhận định này. Đàn ông đúng là khỏe hơn, mạnh hơn ở một số lĩnh vực. Phụ nữ có nhiều estrogen hơn thì sức chịu đựng, chịu đau cũng tốt hơn. Nhưng không hẳn vì thế mà tôi nghĩ đàn ông không có sự bền bỉ như phụ nữ. Đó là cơ thể của mình, mình muốn dạy nó hay ưu tiên mảng nào thì mình hoàn toàn có thể tập trung cải thiện.
Một người có tài năng bẩm sinh nhưng không sử dụng bộ máy của họ thường xuyên, so với một người không có thiên bẩm nhưng dành thời gian, tâm huyết vào cơ thể, thì có lẽ người sau sẽ tiến xa hơn.
Khi chị nghỉ việc văn phòng để tập trung luyện tập, mẹ đã giận đến mức không nói chuyện với chị trong hai tuần. Khi giá trị cá nhân không hòa hợp với những kỳ vọng của gia đình và xã hội, chị dung hòa hai khía cạnh đó như thế nào?
Tôi hiểu nỗi lo của bố mẹ. Nhìn một đứa trẻ sơ sinh bị viêm phổi phải nằm viện, chắc hẳn họ đã rất lo lắng, rất thương, và rất sợ hãi. Phụ huynh châu Á cũng muốn con cái tập trung vào học hành hơn là những hoạt động thể chất.
Trong nhiều năm đầu theo đuổi bộ môn chạy đường dài, tôi cũng nhiều lần nghe bố mẹ bày tỏ mong muốn tôi có một công việc ổn định hơn, quay trở lại nước ngoài làm việc thì cuộc sống sẽ sung túc hơn. Nhưng qua quá nhiều thời quan, bố mẹ cũng đã nhìn thấy quãng đường tôi đã đi qua và tôi đã hạnh phúc đến mức nào với cuộc sống ấy, thì gia đình cũng không có ý kiến gì nữa. Khi bố mẹ trông thấy tôi thay đổi, cải thiện bản thân qua từng thách thức, tôi nghĩ bố mẹ cũng đã thoải mái và yên tâm hơn rất nhiều.
Chị có cảm thấy áp lực khi được xem là "hình mẫu" cho nhiều người sau những thành tích của mình? Và đâu là hình tượng chị đang hướng tới trong sự nghiệp thể thao?
Tôi thực sự nghĩ mình không phải “hình mẫu”, vì tôi rất tồi trong nhiều mảng (cười). Thay vào đó, bởi hiện giờ tôi cảm thấy yên bình hơn, không bất an, bất ổn như hồi còn trẻ, nên tôi nghĩ mình có thể tạo thêm giá trị cho những người xung quanh. Khi nhìn những người đi trước, bản thân tôi cũng cảm thấy được truyền cảm hứng, và tò mò không biết mình có thể thách thức bản thân đến đâu. Liệu mình có thể đặt ra một mục tiêu khó hơn không? Mình có dám cho phép bản thân tiến tới nỗi sợ đó không? Một nỗi sợ nhỏ sẽ là bảo hiểm, một dây đai an toàn cho bản thân. Nỗi sợ cho tôi biết việc này có thực sự xứng đáng, hay thú vị, hay quan trọng với mình đến mức nào.
Biết đâu ngoài kia có một bạn nữ nào đó tình cờ nghe được câu chuyện của tôi và cảm thấy được động viên thì sao? Tôi sẽ rất hạnh phúc, bởi tôi thường xuyên nhận được sự động viên đó từ những người xung quanh.
Sau những gì chị đã đạt được, chị nhận thấy những thay đổi nào trong bộ môn chạy đường dài?
Sau 10 năm chạy bộ, tôi cho rằng ý thức của cộng đồng về sức khỏe đã thay đổi rất nhiều. Không cần phải chạy 10-20 km, chỉ cần mỗi ngày 10-15 phút, bạn đã có thể tự hào là người chạy bộ. Và không phải chỉ chạy bộ mới đáng tham gia, bất cứ bộ môn nào cho phép chúng ta sử dụng cơ thể, rèn luyện bộ máy thì đều đáng thử; quan trọng nhất là có sức khỏe để đáp ứng đặc ân của cuộc sống.
Tôi chạy ở đâu cũng được, cự ly nào cũng được, nhưng trong tương lai tôi muốn để tâm hơn vào ý nghĩa của đường chạy và nó làm được gì cho cộng đồng. Có lẽ con đường ấy không “thú vị” như chạy trên sa mạc, hay đến những nơi loài người khó đặt chân đến, nhưng tôi cũng đang dần dần luyện cho bản thân cách vào mục tiêu lớn. Dù mục tiêu đó có khăn, thú vị, hay nhàm chán, thì tôi vẫn có thể thuyết phục bản thân bước tiếp.
Chị có niềm tin như thế nào vào tương lai của thể thao nữ, đặc biệt là các bộ môn tập trung vào sức bền, tại Việt Nam?
Tôi rất tự hào khi có cơ hội tiếp xúc với các vận động viên Việt Nam chuyên nghiệp, và tôi cảm thấy ở họ có những câu chuyện sẽ giúp phái nữ tiếp cận thể thao một cách gần gũi hơn. Ví dụ như vận động viên điền kinh Nguyễn Thị Oanh trước đây từng phải ra khỏi biên chế vì bệnh viêm cầu thận, mà giờ trở thành một trong những vận động viên xuất sắc nhất. Hay chị Hà Thị Hậu vốn bắt đầu chạy bộ để giữ sức khỏe để rồi tham gia giải Ultra Trail du Mont Blanc, và đạt vị trí thứ tư trong năm đầu tiên tham gia, chỉ cách người hạng ba 23 giây.
Thể thao nữ không được theo dõi nhiều như thể thao nam, nhưng có những câu chuyện ai cũng có thể cảm được, vẫn có những tài năng còn chưa được khám phá.
Tôi mong khi chúng ta cổ vũ nhiều hơn, nói về phụ nữ Việt Nam nhiều hơn, thì chúng ta sẽ tạo ra một môi trường thuận lợi để những tài năng này được tỏa sáng.
Tôi cũng mong thể thao Việt Nam sẽ đi xa hơn nữa, đặc biệt ở những bộ môn ít người biết. Điều này nói ra có thể trở thành gánh nặng, nhưng mỗi tuyển thủ khi bước ra sân đấu quốc tế đại diện cho Việt Nam đều trở thành cầu nối giữa Việt Nam với thế giới và ngược lại. Mình không cần là người nhanh nhất hay giỏi nhất, quan trọng là cách mình thể hiện tinh thần thượng võ, rằng người Việt Nam thân thiện, tốt tính như thế nào.
Chị Thanh theo đuổi thể thao vì mong muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Theo chị, làm sao để một người biết được đâu là phiên bản tốt nhất của họ?
Hành trình đó chắc chắn không bao giờ dừng lại.
Vì sao là “phiên bản tốt nhất” mà không phải là “phiên bản tốt hơn”? Bởi cuộc sống là một đặc ân, tôi muốn là người tốt nhất trong khoảnh khắc đó. Nếu chỉ là “hơn”, tôi cảm thấy mình sẽ để trống rất nhiều tiềm năng. Khi tham gia Deca Ultra Triathlon năm 2022, tôi chưa từng tham gia bất kỳ giải chạy cự ly phổ thông nào. Tôi chỉ cần chọn độ khó gấp hai, gấp năm lần cự ly phổ thông thôi, nhưng cuối cùng vẫn chọn thử thách gấp mười, vì tôi biết khi đó, độ tập trung cần thiết rất cao, tôi phải nỗ lực 100%. Nếu chọn đường dễ hơn, tôi sẽ nghĩ mình làm được, lúc đó chắc chắc sẽ chểnh mảng. Khi cố gắng vươn tới phiên bản tốt nhất, tôi cho phép mình phát huy tiềm năng 100%.
Thực sự thì có những lúc tôi không đạt tới mục tiêu đâu, nhưng lúc đó tôi biết mình đúng là đã cố gắng hết sức rồi. Tôi chấp nhận thất bại để học hỏi và làm lại từ đầu.
Đối với chị Thanh, đích đến cuối cùng sau tất cả những nỗ lực là gì?
Đích đến ở nơi vô tận. Chẳng nhẽ tôi đặt ra vạch đích, đi đến đó rồi dừng, không sống nữa?
Đó cũng là lý do tôi đặt một mục tiêu không có hồi kết: Trở thành người phụ nữ Việt Nam bền bỉ nhất thế giới. Đó là một mục tiêu như “bay lên mặt trăng”, không có điểm dừng, nhưng trong hành trình ấy, tôi trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, mở đường cho những người khác có thể đi xa hơn nữa – Đó là thứ khiến tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa.
CREDITS
Feature Vận động viên Thanh Vũ
Creative Director Alex Fox
Art Director Thanh Binh Dang
Photographer Đề Vũ
Producer max
Stylist Phạm Bảo Luận
Make Up Quỳnh Nguyễn
Hair Lyly
Lighting Nguyễn Thanh Nhật
Photographer’s Assistant Huỳnh Quân
Production Assitants Tran Anh Kiet, Tegan Trang
Styling Assistant Linh Linh
Fashion SONS OF GEMINI, Lê Thanh Hòa, L’espoir, Đỗ Long
Footwear Betty Vintage