#FamilyIssue An Trần & bố Trần Mạnh Tuấn: Nét tương đồng - tương phản của hai thế hệ
Điêu luyện và dày dặn kinh nghiệm, Trần Mạnh Tuấn để lại dấu ấn trong lòng công chúng nhờ khả năng kiểm soát nhạc cụ ở trình độ bậc thầy cùng âm thanh giàu cảm xúc. Trong khi đó, An Trần cùng tư duy âm nhạc hiện đại đang mang đến những bản phối mới lạ cho nhạc Jazz Việt Nam.
Người Việt yêu jazz nếu chưa nghe về An Trần thì đã biết đến Trần Mạnh Tuấn. Ngược lại, nhiều người yêu thích tiếng kèn Trần Mạnh Tuấn sau khi bấm theo dõi An Trần. Mỗi nghệ sĩ đã xây dựng được tệp khán giả của riêng mình, và sở hữu âm thanh riêng biệt. Trên thực tế, Trần Mạnh Tuấn và An Trần có nhiều trải nghiệm tương đồng. Cả hai đều lớn lên cùng nghệ thuật, theo đuổi âm nhạc từ bé, và đủ tài năng để tu nghiệp ở những môi trường âm nhạc chuyên nghiệp hàng đầu thế giới. Cả hai đều mong muốn học nhiều hơn, biết nhiều hơn, làm nhiều hơn. Có lẽ, điểm tương đồng lớn nhất của hai cha con nằm ở thái độ cầu thị, kính nghiệp và trên hết, thể hiện qua sự tôn trọng họ dành cho nhau – không chỉ với tư cách thành viên trong gia đình, mà còn giữa những người nghệ sĩ.
Trong bài viết lần này, L’OFFICIEL Vietnam sẽ cùng độc giả điểm lại những khác biệt cũng như điểm tương đồng thú vị giữa hai nghệ sĩ.
Một buổi diễn thành công là khi…
Trần Mạnh Tuấn (TMT): Nghệ sĩ thu hút được khán giả. Đầu tiên, nghệ sĩ phải làm cho khán giả thích mình trước, phải “đốt cháy họ trước”, đổi lại khán giả sẽ truyền lại năng lượng – gấp đôi, gấp ba – để kích thích mình hơn. Đó là sự cộng hưởng khi biển diễn. |
An Trần (AT): Mình làm cho người ta vui |
Điều tôi trông chờ nhất ở một buổi diễn…
TMT: Với nghệ sĩ chơi Jazz, không có buổi diễn nào giống buổi diễn nào. Bắt tôi chơi sao cho y nhau cũng không được (cười), vì nó phụ thuộc vào hoàn cảnh, cảm xúc của mình, và cảm xúc của khán giả. Trước mỗi buổi diễn, tôi luôn luôn nghĩ có thể đây là buổi diễn cuối cùng của mình. |
AT: Mọi thứ trôi chảy, từ âm thanh, ánh sáng, sân khấu, đến khán giả. |
Độc tấu hay hòa tấu?
TMT: Biểu diễn cùng một dàn nhạc lớn không hề dễ dàng, vì hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Vào những cơ hội đầu tiên tôi có cùng dàn nhạc, chúng tôi luôn bị trật nhịp, chỉ một tích tắc thôi. Những lúc đó tôi thấy chơi nhạc bằng cảm giác của mình lại phù hợp hơn. Chắc An cũng hiểu được cảm giác ấy. |
AT: Mình thích hòa tấu, vì mình thích sự hợp tác và cộng tác. Độc tấu cũng vui, nhưng qua một thời gian mình sẽ cảm thấy cô đơn. |
Một điều tôi phải-làm trước khi lên sân khấu…
TMT: Nhiều năm đã qua rồi, đến cuối thì không điều gì có thể trở thành “công thức” cả. |
AT: An sẽ không ăn trước khi lên sân khấu. Mình có vấn đề liên quan đến tiêu hóa, nên tránh việc ăn uống để tránh ảnh hưởng đến buổi diễn. Trộm vía, đến giờ vẫn may mắn, chưa gặp sự cố nào. |
Thành phố “jazz” nhất trong mắt tôi là…
TMT: Mỗi nơi tôi đặt chân đến đều có một phong cách khác nhau. Tuy vậy, như một lẽ tự nhiên, có lẽ New York là sân chơi cho tất cả các nghệ sĩ Jazz trong mọi dòng nhạc, từ standard đến contemporary… Đó là nơi nghệ sĩ có thể làm được những gì họ muốn. Còn New Orleans là cái nôi, là nơi hình thành dòng nhạc của riêng nó. Tôi muốn nhắc đến New York, Boston, Los Angeles. Ở châu Á, đó là Tokyo. |
AT: Manhattan, New York. Vào hồi 15-16 tuổi, An mắc kẹt ở New York khoảng hai tháng vì đại dịch, và mình được trải nghiệm cuộc sống một mình ở New York. Lúc đó mình hết tiền nhưng không dám xin ba mẹ, nên đến tối cứ vác kèn đến các jazz club. Đôi lúc phải cải trang thành con trai để tránh có người theo đuôi nữa. |
Mỗi khi bí ý tưởng, tôi sẽ…
TMT: Ra ngoài, hít thở – Lúc đó sẽ tìm thấy nhiều chất liệu lạ. Nhưng tôi cũng biết rằng có những thứ tưởng thực hiện được, nhưng thực tế thì ngược lại. |
AT: An sẽ tiếp tục bí ý tưởng (cười). Sau đó chắc sẽ đi ra ngoài, nhìn ngắm thiên nhiên. |
Một kỹ năng mà Trường Âm nhạc Berklee đã dạy tôi…
TMT: Tôi nhớ về sự khó khăn. Cái khó thúc đẩy mình cố gắng. Tôi nhớ những buổi gặp mặt cố vấn vào cuối tuần. Mỗi sinh viên có khoảng 45 phút. Tôi đã sử dụng hết thời gian của mình nhưng cứ ở đó đợi, khi có một sinh viên không đến, hay về sớm, thì tôi lại ghé vào nói chuyện với giảng viên (cười). Cũng là ở Berklee tôi mới được học piano căn bản, ít nhiều giúp tôi tự hòa âm được. Trước đó do gia đình khó khăn, tôi chỉ có thể học saxophone chứ không được học đàn. |
AT: Có lẽ là cách nói “không”. Trong một môi trường quá nhiều thứ tốt đẹp, mình luôn muốn nói “có”. Sau này, An nhận ra mình phải biết cách chọn lọc cơ hội, nếu cứ muốn nắm lấy tất cả thì mình không có thời gian cho bản thân và gia đình. |
Một thuận lợi của đối phương mà thế hệ của tôi không thể có…
TMT: Đầu năm 2020, tôi mở phòng thu, phải đầu tư cầu kỳ lắm chứ không hiện đại như các bạn trẻ. Các bạn chỉ cần một cái máy tính, một chiếc micro, một cái tai nghe tốt, một cái sound card, và các bạn có thể sáng tạo ở bất cứ đâu. |
AT: Hiện tại tụi mình có điện thoại, đồ điện tử – Có quá nhiều sự lựa chọn. Ba mẹ thì không. Ba mẹ chỉ được lựa chọn một trong rất ít lựa chọn, nhưng ba mẹ đi với nó đến cùng. |
CREDITS
Photographer Kolt Huynh
Art Director Thanh Binh Dang
Video Director Tio, Tien Le
Editor Y My, Bảo Châu
Producer max
Stylist Kiet Tran
Make-up Artist Ruan Dang
Hair Stylist Trần Minh Toai - Pom Hair Academy
Art Support Trọng Hậu
Hair Support Phạm Tuấn
Production Assistant Tran Anh Kiet, Tegan Trang
Fashion Redonionvietnam, Ninesi, maverik.studio