Pop, Music & Film

#FamilyIssue Cầm & bố Duy Mạnh: "Là người viết nhạc, con hãy biết chơi, và biết cô đơn"

Trong buổi chụp hình với L’OFFICIEL Vietnam, cha con nghệ sĩ Duy Mạnh và Cầm đã có dịp trải lòng về những kỷ niệm đầu tiên với âm nhạc, sự tương đồng lẫn khác biệt thú vị giữa hai thế hệ. 

adult female person woman hand male man shoe face game

Cầm đã đến với âm nhạc như thế nào? 

Duy Mạnh: Hồi đó Cầm ở với mẹ, tôi thường đi công tác. Tôi mua tặng Cầm piano năm 6 tuổi, khi Cầm chọn piano thay vì violin. Học piano 1 tuần/ buổi, Cầm đi xe khách từ Hải Phòng lên Hà Nội. 

Tôi đơn giản, không ép con nhiều. Tôi tâm niệm thứ quan trọng nhất là sức khoẻ, thứ 2 là thời gian, thứ 3 là tài chính. Con người có 2 thú vui hay nhất là âm nhạc - tạo nên phong cách và tư duy, cùng thể thao - tạo nên sự dẻo dai. Vì thế, tôi muốn con có kỹ năng chơi nhạc theo quán tính, không nhất thiết phải theo nghề, mà là để kết nối. Con người ai cũng thích âm nhạc, ai cũng có máu nghệ thuật, đó là thứ dễ dàng mang lại cảm xúc cho chúng ta. 

Cầm: Hồi bé, Cầm nghe nhạc ba nhiều, thuộc giai điệu mọi bài, từ CD đầu tiên. Nghe ba hát, Cầm cũng thích hát. Ba muốn Cầm học và trở thành giáo viên piano, Cầm là kiểu nghe lời ba mẹ thôi. Cho đến khi được hát, mình nhận ra mong muốn trở thành nghệ sĩ biểu diễn, thích được làm nhạc với mọi người, quay hình, làm MV,... mình luôn cảm thấy được hỏi hỏi rất nhiều điều hay ho trong ngành âm nhạc.

Mình nghĩ làm nghệ thuật quan trọng là thấy vui, 2 là có lợi, có mục đích. Trước mắt, mình làm để vui, dù quay MV, tập luyện mệt đến mấy cũng phải vui mới nghĩ đến việc kiếm tiền.  

finger person formal wear photography portrait adult female woman male man

Chú Duy Mạnh từng nói Cầm khá hiền, không hợp showbiz. Lúc Cầm quyết định vào nghề, chú thấy như thế nào?

Duy Mạnh: Trước khi nói về Cầm, tôi sẽ kể lại trải nghiệm của mình. Năm 80 tôi vào Sài Gòn, chứng kiến sự khác biệt về môi trường âm nhạc ở 2 miền. Miền Bắc phổ biến lối đàn hát văn nghệ quần chúng dân dã, không có phòng trà, quán bar chuyên nghiệp cùng văn hoá “chạy show” như Sài Gòn. “Bầu sô” ở phía Nam, phía Bắc gọi là người tổ chức chương trình. Khi khán giả hâm mộ nghệ sĩ, cùng sự lan tỏa của Làn sóng xanh, họ lập ra những nhóm fan cổ vũ nghệ sĩ. Thuật ngữ showbiz ra đời khoảng những năm 97 98 đó, còn trước đó, người ta gọi đơn giản là giới văn nghệ sĩ. 

Hồi mới vào Sài Gòn, tôi thấy việc chạy show cũng thú vị. Nhìn lại, tôi thấy chạy show không phải là cống hiến, mà để kiếm tiền. Chạy nhiều show mỗi đêm phục vụ quần chúng, nên nhiều khi phục trang không được chuẩn bị, sân khấu còn sơ sài, chủ yếu khán giả yêu quý mà đến xem. Các bạn trẻ giờ chuyên nghiệp hơn, một show hát 4,5 bài thôi nhưng makeup stylist đủ cả. Tôi không cập nhật nhiều, nghĩ showbiz phải cạnh tranh, phải có mối quan hệ. Vì thế mà lúc Cầm mới làm nhạc, tôi cũng lo lắng suốt 2 năm đầu. Sau này tôi mới nhận ra, các bạn trẻ giờ cạnh tranh lành mạnh hơn, chơi cùng nhau, hợp tác với nhau để hướng tới mục đích cuối là sản phẩm.

Đến khi xem “Có đâu ai ngờ”, tôi mới biết Cầm muốn xây dựng hình tượng trẻ và mới lạ từ lâu. Cầm không muốn hát bài của tôi vì đang ấp ủ ý định riêng. Khi con ra bài hát mới có nhiều người nghe, tôi bất ngờ xúc động. Tôi và con hay cãi vã vì không hiểu suy nghĩ của nhau, tôi không hiểu các bạn trẻ bây giờ, phải đến khi Cầm thành công, tôi nhận ra mình có cái sai. Người lớn tuổi lại sinh tính bảo thủ. Bố mẹ muốn con làm theo ý mình, mà theo con đường của mình thì con mất sự tự do, sáng tạo. Lời khuyên duy nhất của tôi dành cho Cầm là:

Nếu muốn trở thành nghệ sĩ, con hãy tự sáng tác.  

Người ta vẫn thắc mắc “bí thuật làm nhạc” của Duy Mạnh? 

Tôi không tâm linh nhưng thích số 5, ở giữa, chỗ nào cũng chơi được. Những bài tôi viết cho vợ thường có 5 chữ: “Tình em là đại dương”, “Hãy về đây bên anh”, “Xin đừng chạm vào anh”,... Tôi cứ bay bổng thăng hoa với âm nhạc, không áp lực gì. Nhạc hay hay dở tùy người nghe. Cái duyên là thứ quan trọng nhất: hát đúng nơi, đúng chỗ. Đề tài dân chơi thì không hát trước mặt trẻ em. Đối với tôi, âm nhạc thì cần được lan tỏa, như Chi Pu, Đen Vâu, thậm chí BlackPink. Họ có một hình tượng để lan tỏa. Tôi thì chỉ làm vì thích, như "Kiếp đỏ đen" có câu gốc, “đời phiêu du là thế”, tôi sửa lại là “phiêu lưu”, vì thú đỏ đen không phải là hưởng thụ, nó 5 ăn 5 thua. 

hand person adult female woman male man accessories glasses face

Chú có thể chia sẻ về “Đến đón em đi chơi đi anh”, bài nhạc đầu tiên của 2 bố con? 

Duy Mạnh: Như đã chia sẻ, trước đó tôi không hiểu dòng nhạc trẻ mà Cầm thích. Cầm từng hát ca khúc “Vì tình yêu mà em trân trọng” của tôi, nhưng tôi cảm thấy con hát nhạc mình không hay. "Đến đón em đi chơi đi anh" là kỷ niệm lần đầu tiên tôi viết phong cách mới, đọc rap cho vui. Rất nhiều bạn trẻ tag tôi vào story đăng lại bài hát, tôi cảm thấy hạnh phúc vì giới trẻ vẫn thích phong cách và âm nhạc của mình. Tôi chơi được với những người bạn của con gái dù 2 thế hệ khác nhau, qua cầu nối chính là âm nhạc. Kể cả U50 thì mình vẫn tiếp thu cái mới. 

Từ đâu mà chú và Cầm có ý tưởng cho 2 hình tượng ông bố trong “Đến đón em đi chơi đi anh”? 

Cầm: Bố của Cầm có hai hình tượng khá đối lập, nên mình lấy tính cách thật của bố để xây dựng kịch bản MV luôn. (cười) Cầm thấy bố rất nghiêm khi dạy mình học, trong khi hàng ngày bố lại hóm hỉnh vui tươi khi chỉ bảo mình kiến thức sống. Nếu được chọn. Cầm nghĩ bố thiên về hình tượng “ông bô dễ tính”, vui thú điền viên. Khó tính là cái mọi người thường nhìn vào “thợ hát Duy Mạnh”. Mọi người hay thắc mắc: “Bố Cầm dữ không vậy?”. Bố của Cầm hiền, dễ thương mà. 

Duy Mạnh: Tôi thấy người viết nhạc cần “biết chơi” ở ngoài xã hội, nhưng cũng phải biết tận hưởng sự cô độc khi viết nhạc. Chơi rất vui, đến lúc cô đơn, vẫn phải tận hưởng việc chơi đàn một mình được. Đó là Duy Mạnh khi viết nhạc. 

Ở nhà, tôi không thích hình tượng người bố khó tính đâu. Trên truyền thông, tôi lại thích đóng vai khó tính vì người ta gán mình như vậy. Tôi không thích đóng vai nam chính kiểu anh hùng, chỉ muốn vào vai tinh nghịch đúng kiểu của mình. Nhạc Duy Mạnh tình cảm và có lúc nghịch ngợm, giống như con người có đầy đủ khía cạnh. Tôi chấp nhận sản phẩm của mình có sự tranh cãi, đó chính là hit.  

Ba không né tránh chủ đề gì, còn Cầm, có chủ đề gì bạn chưa từng viết không? 

Cầm: Cầm sẽ viết dựa trên những trải nghiệm của mình, còn những chủ đề xã hội làm nên tên tuổi của ba thì mình không có trải nghiệm để viết. Sắp tới, Cầm mong muốn khai thác nhiều hơn những đề tài về phụ nữ, tính cách con gái, không chỉ gói gọn trong tình yêu. Mọi người biết đến Cầm qua dòng teen pop vui tươi, nhưng mình cũng sẽ học hỏi về sản xuất âm nhạc, không giới hạn về thể loại trong tương lai. 

Đối với hai bố con, định nghĩa thành công trong âm nhạc là gì? 

Duy Mạnh: Tôi ngẫm ra, âm nhạc như ẩm thực, có món đặc biệt mang tính vùng miền, có món coca ở đâu cũng uống được từ 5 sao tới bình dân. Tôi muốn âm nhạc cũng thế, tôi muốn làm nhạc mà số đông đều có thể nghe, giống như bài “Kiếp đỏ đen”.

Cầm: Mỗi lần nhắc đến âm nhạc, mình thấy bay bổng lắm. Mình thích được làm nhạc, chơi nhạc với bạn, được bố dạy hát, còn đạt đến mục đích nào thì mình chưa nghĩ đến. Được làm nhạc bền bỉ đã là thành công với Cầm, vì âm nhạc gắn bó từ khi mình còn bé. Âm nhạc như một người bạn thân của Cầm.

Có những chuyện khó nói với bố mẹ, bạn bè nhưng với âm nhạc thì không.

CREDITS:

Photographer: Kolt Huynh

Art Director: Thanh Binh Dang

Video Director: Tio, Tien Le

Editor: Y My, Bảo Châu

Producer: max

Stylist: Kiet Tran, Chris Vũ

Make-up Artist: Ruan Dang

Hair Stylist: Trần Minh Toai - Pom Hair Academy

Art Support: Trọng Hậu

Hair Support: Phạm Tuấn

Production Assistant: Tran Anh Kiet, Tegan Trang

Fashion: Redonionvietnam, Ninesi, maverik.studio

Recommended posts for you