Love & Life

#TeachersDay: Tác Giả Lê Ngọc - Người đồng hành nhẫn nại trong hành trình Viết Trực Giác

Từ một tác giả sách, một nhà thơ và một blogger được nhiều người yêu mến bởi những con chữ dịu dàng, sâu sắc, thấm đẫm bao tâm tư, Lê Ngọc nay đã trở thành một người hướng dẫn, một "cô Ngọc" như cách học viên lớp Viết Trực Giác vẫn thường gọi. Thế nhưng Lê Ngọc vẫn chỉ khiêm tốn nhận về mình danh xưng "người đồng hành kiên nhẫn", kiên nhẫn cùng học viên chở chữ ra khơi*

Từ khi trang blog Nhà Có Hai Người ra đời vào năm 2013 đến nay, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy ngòi bút trữ tình đậm chất thơ và hồn nhiên của Lê Ngọc qua những chia sẻ của cô về cuộc sống, gia đình và đặc biệt là về tình yêu. Trên trang cá nhân của mình, Lê Ngọc đã từng để trên mục bio rằng cô là người chỉ biết dùng tình yêu để làm rung động thế giới và có lẽ cô đã làm được. Những ai từng đọc những bài viết của Lê Ngọc, hay đọc những quyển sách của cô như Nhà Có Hai Người, tập thơ Cứ Mơ Và Cứ Yêu Đi hay mới nhất là tập thơ Tan, bạn sẽ thấy lòng mình khẽ rung lên vì những điều bình dị, thấy tin vào tình yêu và thấy muốn mở lòng mình ra để yêu thêm một lần nữa bất chấp những thăng trầm, chông chênh. 

Vài năm gần đây, những ai theo dõi Lê Ngọc có thể đều biết đến vai trò mới của cô, người thành lập và hướng dẫn trong khoá học Viết Trực Giác. Một khoá học đặc biệt dành liên quan đến con chữ nhưng lại... không phải để bạn viết hay hơn, không phải để bạn trở thành nhà văn, mà theo chia sẻ của Lê Ngọc, đây là một hành trình để mỗi học viên đến tham gia có thể tìm ra "cái lõi" bên trong mình thông qua cách "chèo con thuyền chữ giữa dòng sông cảm xúc". Và ở đó, họ có Lê Ngọc, là một người đồng hành nhẫn nại trong suốt chuyến hành trình lênh đênh. 

long sleeve face head person photography portrait finger lighting dress smile
face head person photography portrait smile lighting long sleeve adult woman

“Cái lõi” của tôi chính là trực giác. Và Viết Trực Giác là “cái lõi” mà một người viết có thể xây dựng cho mình. 

Được biết chị đã bắt đầu khai giảng khoá học Viết Trực Giác từ năm 2021, từ đâu mà ý tưởng mở khoá học này đến với chị? Và vì sao lại là “Viết Trực Giác”?

Từ bé, tôi đã thích viết và khi lớn lên, trong lúc mọi người loay hoay tìm ra điều mà họ thực sự yêu thích, tôi đã biết viết là một việc tôi sẽ gắn bó suốt đời. Giữa tôi và viết lách là một mối quan hệ kỳ lạ, kiểu như hai người yêu nhau phải trải qua rất nhiều gian truân mới đến được với nhau vào thời điểm thích hợp.

Tôi đã không chọn theo đuổi sự nghiệp viết lách ngày từ khi vào Đại học. Lý do vì thời điểm năm 2008 ấy không có nhiều cơ hội cho người viết được viết điều họ thực sự muốn nhưng tôi vẫn giữ thói quen viết nhật ký, viết blog. Sau này, khi mạng xã hội bùng nổ, những trang viết tôi có cơ hội được nhiều người biết đến và nhờ đó, tôi nhận được nhiều lời mời cộng tác viết báo, viết sách. Tôi hay nói đùa rằng chữ đã đuổi theo tôi.

Năm 2021, thời điểm dịch Covid bùng nổ, tôi có nhiều thời gian dành trọn vẹn cho bản thân, nhìn lại hành trình đã qua, và chợt nghĩ, biết đâu ngoài kia cũng có nhiều người giống như mình, vậy mình có thể làm gì để giúp họ nuôi dưỡng tình yêu với con chữ và chủ động tạo ra cơ hội công việc liên quan đến tình yêu đó. Vậy là khoá học Viết Trực Giác ra đời.

Nhưng có một điều cần lưu ý rằng tôi không học chuyên ngành Văn, tôi viết hoàn toàn bằng bản năng. Trên thế giới cũng có định nghiã riêng dành cho “Intuitive Writing”“lối viết sử dụng trực giác, cho phép con chữ chảy ra một cách tự nhiên không thúc ép”. Tất cả những gì tôi biết về lối viết của mình tại thời điểm đó chỉ có thế, nên tôi tiếp tục đào sâu xem chính xác thì mình sử dụng trực giác để viết như thế nào, thông qua những cách thức cụ thể gì, từ kinh nghiệm cá nhân của mình đúc rút thành phương pháp cụ thể để có thể hướng dẫn người khác cùng thực hành. Từ lúc đó đến nay, tôi cũng rút thêm kinh nghiệm thực tế trong lúc đồng hành cùng đa dạng các học viên ở nhiều độ tuổi, ngành nghề, nền tảng, khả năng khác nhau và liên tục cập nhật giáo trình.

Nếu vậy có thể thấy chị khá “đa nhiệm” với viết. Đồng thời mọi người cũng biết đến chị nhiều nhất qua vai trò blogger của trang Nhà Có Hai Người, một nhà thơ, một tác giả sách và một cây viết về văn hoá, du lịch trên các trang báo, tạp chí. Vậy tại sao chị không thử sức ở việc dạy Viết Sáng Tạo, Viết Báo hay Viết Du Ký dựa trên kinh nghiệm của mình?

Tôi tin rằng tất cả mọi thứ mình làm đều phải từ “cái lõi” của mình mà ra.

Khi đào sâu vào bản thân, tôi nhận ra mình không chỉ viết bằng trực giác mà còn làm rất nhiều thứ trong cuộc sống này bằng trực giác. Cuộc sống ngày hôm nay tôi đang sống là kết quả từ những lựa chọn mà tôi được thôi thúc để làm, chứ không phải lên kế hoạch và cân nhắc đúng sai. Tôi tin mọi kết quả mình chọn đều đúng, dù thi thoảng chúng cũng quay lại bảo rằng “bạn sai rồi”, nhưng cái sai đó chỉ là cái sai nhất thời, là những cái khó khăn tôi phải đối mặt, vượt qua để đến được với cái đúng.

“Cái lõi” của tôi chính là trực giác. Và Viết Trực Giác là “cái lõi” mà một người viết có thể xây dựng cho mình. Khi mình tin vào mình, tin vào những điều mình viết ra, thì mình có thể nới rộng giới hạn của bản thân để làm nhiều thứ. Viết Sáng Tạo, Viết Du Ký, Viết Văn, v.v… chính là những điều người học có thể ứng dụng việc Viết Trực Giác để phát triển theo thế mạnh của bản thân. Ví dụ, một học viên của tôi đã xuất bản sách, một học viên khác ứng dụng Viết Trực Giác để xây dựng kênh Tiktok phát triển thương hiệu cá nhân, có người tìm được cảm hứng sáng tạo khi làm công việc sáng tạo nội dung truyền thông mạng xã hội, và có người chỉ cần viết ra được những điều chất chưá trong lòng đã cảm thấy hạnh phúc.

Vậy chị có tự tin gọi bản thân mình là “cô giáo” không? Dù như chị chia sẻ chị không học chuyên Văn cũng không học về Sư Phạm.

Hai chữ “cô giáo” làm tôi nghĩ đến những thầy cô đã dạy dỗ mình suốt những năm tháng ấu thơ. Trong hai chữ ấy chứa cả một bầu trời kiến thức, kỹ năng sư phạm, tình yêu thương, sự bao dung, trách nhiệm. Do đó, tôi nghĩ rằng mình chưa đủ dấn thân với nghề giáo đến mức được gọi là “cô giáo”. Một số đơn vị mời tôi về giảng dạy thường gọi tôi là “giảng viên”. Các bạn học viên yêu quý tôi nên gọi là “cô Ngọc”. Tôi trân trọng tất cả những danh xưng đẹp đẽ gắn với mình. Nhưng tôi vẫn thường tự giới thiệu mình là “người đồng hành”. Vâng, tôi luôn sẵn lòng làm người đồng hành cùng bạn trên hành trình nuôi dưỡng tình yêu với con chữ.

couch book person sitting flooring reading adult female woman shoe
couch furniture living room person pen sitting wristwatch handbag painting wood

"Không có đường tắt dành cho người viết"

Nghe chị nói thì có vẻ như Viết Trực Giác cũng là một dạng coaching (khai vấn), theo chị Viết Trực Giác có ưu điểm nào trội hơn so với những kiểu coach hay tư vấn về tâm lý khác không

Mỗi lĩnh vực sẽ giúp giải quyết những vấn đề khác nhau của con người, nên tôi không muốn đặt chúng trong tương quan so sánh.

Khi bạn cần người cầm ngọn đuốc thắp lên ánh sáng, cùng bạn dò đường để đến nơi cần đến, bạn tìm đến khai vấn. Khi bạn gặp một số vấn đề liên quan đến sức khoẻ tâm thần, bạn tìm đến bác sỹ tâm lý. Khi bạn thèm viết nhưng không biết bắt đầu như thế nào, bạn có thể tìm tôi (cười).

Khoá học Viết Trực Giác diễn ra theo nhiều hình thức – đào tạo online theo nhóm, đào tạo trực tiếp theo nhóm, đào tạo cá nhân 1:1 qua mail. Hình thức thứ ba vô tình giống với khai vấn và tôi thường gọi là “khai vấn qua thư” vì trong lúc thực hành viết, học viên sẽ có dịp kết nối với bản thân họ và trải lòng với người đồng hành là tôi và trong lúc hướng dẫn mọi người viết, tôi gợi ý những câu hỏi để họ đào sâu vào nội tâm của mình, từ đó có thể lý giải được nhiều vấn đề mà bản thân họ mắc kẹt trước đây. Tuy nhiên, khoá Viết Trực Giác còn chú trọng vào việc có thể xây dựng được bài viết với bố cục tốt, không lan man, nên câu chuyện đi sâu vào bản thân chỉ là một đường vòng chúng tôi phải đi qua để viết tốt hơn chứ đó không phải là đích đến.

Tôi có theo dõi và thấy chị vừa tổ chức một buổi học tại Buôn Ma Thuột và mọi người di chuyển rất nhiều từ bảo tàng đến công viên, đồi thông,… Một buổi học rất thú vị và đặc biệt Đó là một khoá chuyên sâu trong chương trình của chị?

Lớp Viết Trực Giác vừa qua tổ chức tại Buôn Ma Thuột do một học viên cũ của tôi gửi lời mời và hỗ trợ tổ chức. Bạn ấy là chủ một doanh nghiệp nhỏ tại Buôn Ma Thuột, trải nghiệm khoá học 1:1 thấy rất hay nên bạn ấy nhờ tôi về Buôn Ma Thuột dạy viết cho các bạn nhân viên cuả công ty. Các buổi học diễn ra trên đồi thông, bên hồ nước, trong bảo tàng, tại những quán cafe xinh xắn kết nối với thiên nhiên tạo rất nhiều cảm hứng cho người đồng hành là tôi và các bạn học viên.

Có hai điều tuyệt vời tôi nhận được từ các bạn ấy: Một là, khi tôi bảo các bạn viết các mục tiêu khi tham gia khoá học, các bạn đã viết những mục tiêu rất dễ thương như là viết cho chính mình, viết thư cho người thân, viết thư cám ơn sếp và đồng nghiệop, sử dụng ngôn từ để nhắn tin cho nhiều người khác nhau, v.v… - những mục tiêu nhỏ nhưng không còn gì đáng hoan nghênh hơn thế vì điều đó chứng tỏ việc viết lách không thể thiếu vắng trong đời sống thường ngày. Hai là, trong suốt thời gian diễn ra các buổi học, các bạn tập trung 100% không bị xao nhãng bởi điện thoại hay công việc khác. Mọi người vô cùng nghiêm túc làm các bài thực hành tôi đưa ra dù hơi lạ lẫm với các bạn như đi lòng vòng trong bảo tàng ngắm tranh và cùng nhau gieo chữ, hay chia nhóm sáng tác những bài thơ tự do, chuyển động tự do dưới những hàng cây,… Có lẽ, việc sinh sống ở một nơi có nhịp sống chậm rãi như Buôn Ma Thuột với thiên nhiên bao la ôm ấp đã giúp cho các bạn ấy có thể dành toàn tâm toàn ý cho các buổi học.

Tôi từng mong sẽ có nhiều lớp học viết được diễn ra ngoài thiên nhiên và cơ duyên lần này có lẽ là bước đầu tiên. Hy vọng trong tương lai tôi sẽ có thêm cơ hội để kết hợp với các tổ chức chuyên về địa điểm, sự kiện, hoạt động văn hoá để có thể tổ chức nhiều các khoá học như thế này hơn.

waterfront wood dining table table path walkway person port pier plywood
indoors restaurant wood cafeteria dining table food court cafe plywood walkway bench
nature pond tree waterfront vegetation jungle land rainforest scenery tree trunk
porch restaurant handbag nature outdoors backpack patio person scenery garden
Khoá Viết Trực Giác được tổ chức ở nhiều địa điểm ngoài trời, gần gũi thiên nhiên tại Buôn Ma Thuột.

Có vẻ như Viết Trực Giác là một khoá học dành cho tất cả mọi người, mọi đối tượng? Chị có nghĩ thế không? Hay phải có một đặc điểm tính cách nào đó đặc biệt thì mới tìm đến khoá học?

Tôi tin rằng chữ nằm sẵn bên trong mỗi người, chỉ có điều một số người trong chúng ta chưa biết cách khơi nguồn cho con chữ chảy tràn. Do đó, bất kể là ai cũng có thể tìm đến khoá học Viết Trực Giác. Tuy nhiên, việc thực hành viết đòi hỏi rất nhiều cam kết và nỗ lực từ phía người thực hành vì không có đường tắt dành cho người viết, không có cách nào để viết tốt hơn ngoài cách viết thật chăm chỉ. Giống như việc nấu ăn hay luyện tập thể thao, bạn không thể bỗng dưng trở thành đầu bếp hay vận động viên chuyên nghiệp chỉ sau vài lớp đào tạo mà không trải qua quá trình khổ luyện. Do đó, khi đến với một khoá học viết bất kỳ, người viết cần mang theo tâm lý sẵn sàng và chủ động.

Khi nãy tôi thấy chị nhắc đến các thầy cô cũ của mình với ánh mắt rất thân thương. Khi bắt đầu công việc này, chị có thấy mình cũng đã “đào lại” ký ức xưa để học hỏi tác phong sư phạm từ thầy cô không?

Tính tôi phóng khoáng, luôn yêu thích sự tự do, nên những cô giáo tôi yêu quý và nhớ nhất cũng là những người phép học trò được phát triển tư duy cá nhân và tạo ra sự hào hứng móng chờ cho học sinh trước mỗi tiết học.

Đầu tiên phải kể đến là cô giáo dạy văn năm lớp 8, mỗi lần vào tiết học Văn, cô thường đọc thơ tình Xuân Quỳnh cho chúng tôi nghe. Có thể thời điểm đó chúng tôi đâu hiểu gì về tình yêu, nhưng đó là cách những tâm hồn được nuôi dưỡng để giữ mãi tình yêu với cuộc đời khi lớn lên. Năm tôi lên lớp 10 được gặp một cô giáo dạy Văn cũng tuyệt vời không kém. Ở các bài kiểm tra đầu giờ, cô thường cho chúng tôi viết các đề tài tự do và điểm cao nhất cô dành cho các bài văn hay là điểm 10. Có lẽ đó là năm duy nhất trong suốt quãng đời học sinh của tôi được vài con điểm 10 môn Văn khi viết bằng chính cảm thụ và suy nghĩ của mình chứ không phải theo dàn ý được dạy. Điều đó đã cho tôi rất nhiều động lực và sự tự tin để viết. Cũng thời điểm học cấp 3, tôi đã háo hức trước mỗi tiết học Địa lý vì cô giáo luôn cho chúng tôi chia nhóm, tìm hiểu thông tin và thuyết trình về các vùng đất mới. Cách đây 18 năm, đó có lẽ là cơ hội duy nhất cho học sinh chúng tôi được học một cách chủ động và sáng tạo. Tầm năm 2019, tôi đăng ký một khoá học “Train the trainer”. Giảng viên của khoá học đó cũng giúp tôi biết cách xây dựng bài giảng và phong cách giảng dạy hợp với cá tính riêng của mình, chứ không nhất định làm người đứng lớp cứ phải trịnh trọng. 

Tôi trân trọng tất cả những danh xưng đẹp đẽ gắn với mình. Nhưng tôi vẫn thường tự giới thiệu mình là “người đồng hành”.

Theo góc nhìn cá nhân thì chị nghĩ đặc điểm nào ở tính cách con người sẽ khiến người đó trở thành một “người thầy người cô truyền cảm hứng”? Tất nhiên là ngoài khía cạnh chuyên môn.

Theo tôi thì đó là tính cách thân thiện, cởi mở. Vì chỉ có sự thân thiện và cởi mở mới giúp cho người đó không đặt cái tôi của họ lên quá cao rằng “tôi ở đây để dạy cho các bạn việc mà tôi giỏi”. Khi một người thân thiện và cởi mở, họ đồng thời sẽ là người khiêm nhường để luôn có thể lắng nghe, học hỏi, đồng hành và truyền cảm hứng cho người khác.

Ngày này có rất nhiều khoá học ngắn hạn, trung hạn lẫn dài hạn và chủ đề học rất đa dạng và phong phú. Nhưng tất nhiên nó cũng dẫn đến một hệ quả là có những khoá học bị loãng và kém chất lượng. Với tư cách cũng là một người tổ chức và hướng dẫn khoá học Viết Trực Giác, chị nghĩ học viên cần lưu ý điều gì khi bắt đầu tham gia một chương trình học kiểu như thế?

Thi thoảng, tôi cũng đăng ký học các khoá ngắn và trung hạn để nâng cao chuyên môn trong một ngách cụ thể. Ở vai trò học viên, tôi thường xem kỹ thông tin của giảng viên. Thông thường, tôi sẽ nhìn vào những điều họ đã làm được hơn là nhìn vào danh sách bằng cấp. Ví dụ, một người dạy khoá Biên Tập thì cần phải là một biên tập giỏi hoặc biên tập có thâm niên trong các tổ chức lớn có bề dày kinh nghiệm. Một vài cảm nhận về năng lượng toả ra của người đó cũng giúp ích trong việc cân nhắc xem người đó truyền được cảm hứng học cho mình không. Đôi khi, một người không quá giỏi chuyên môn, nhưng tôi biết mình có thể học được nhiều điều khác ở con người họ thì vẫn rất tuyệt vì tôi cho rằng để một người có chỗ đứng trong một lĩnh vực nào đó, chỉ có kỹ năng chuyên môn là chưa đủ. Tôi cũng thường xem kỹ nội dung khoá học và cân nhắc xem mình có thực sự cần bổ sung các kiến thức và kỹ năng đó không, điều mà tôi sẽ học được có gì khác biệt so với những kiến thức mình đã biết.

Ngoài ra, lời giới thiệu từ những người cùng lối tư duy với mình rất hữu ích. Và sau cùng, đó là tâm thế của chính mình khi quyết định tham gia khoá học. Tôi thường tâm niệm rằng khi học bất cứ điều gì cũng phải nghiêm túc với việc thực hành những điều mình vừa học được, như vậy thì mỗi khoá học đều sẽ như ông bà ta nói: “không bổ ngang thì bổ dọc”.

Chị có lời khuyên gì hay bài học cốt lõi nào để dành cho những ai tay ngang như chị và cũng đang ôm ấp mong muốn triển khai một chương trình, workshop hướng dẫn nào đó không?

Bạn có thể là tay ngang khi tham gia vào lĩnh vực giảng dạy, nhưng bạn không thể là tay ngang trong lĩnh vực mà bạn giảng dạy. Khi chưa được đào tạo chính quy về sư phạm, bạn chỉ cần tham gia các khóa học phù hợp để học kỹ năng sư phạm. Những điều còn thiếu sót thuộc về kỹ năng, tôi tin, chỉ cần quyết tâm, chúng ta có thể học được và trở nên thành thạo.

Còn đối với lĩnh vực mà bạn chọn giảng dạy lại liên quan đến tư duy, kiến thức, trải nghiệm mà bắt buộc phải trải qua thời gian trui rèn mới đạt được. Và một khi đã đạt được, việc bạn cần cân nhắc là thế mạnh của bạn ở đâu so với tất cả những giảng viên đang giảng dạy cùng lĩnh vực.

Ví dụ, tôi không phải là một người viết với ngòi viết sắc sảo, và tôi cũng không tốt nghiệp chuyên ngành Văn, nhưng điều tôi làm được đó là biết cách sử dụng tư duy trực giác để tạo ra cá tính riêng trong những bài viết của mình và thành công xây dựng vụ trụ công việc xoay quanh sở thích viết lách bằng cách kết hợp sở trường viết với các sở trường và sở thích khác. Vậy đó là thế mạnh của tôi và là điều tôi tự tin có thể đồng hành cùng học viên để tìm “cái lõi” của họ, phát triển con đường của riêng họ. Trong khi đó, một người bạn của tôi từng có kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong lĩnh vực xuất bản sách và đồng thời là tác giả sách, nên chị ấy mở khoá học Viết Để Trở Thành Tác Giả.

Dạy học – theo chị có phải là một quá trình cho đi và nhận lại? Khi ta dạy học cũng là lúc ta đang nhắc lại bài học cho chính mình? Đặc biệt như khoá học thiên về cảm xúc của chị.

Chắc chắn! Việc dạy và học là mối quan hệ hai chiều. Nhưng đối với tôi, việc đồng hành với các học viên không hẳn là nhắc lại bài học cho chính mình, mà tôi thực sự được học rất nhiều điều từ học viên của mình. Mỗi bài viết của học viên chính là cánh cửa cho tôi bước vào tâm hồn họ, khám phá thế giới quan của họ. Nguyên tắc giữa chúng tôi là tôn trọng những cảm nhận và suy nghĩ rất riêng tư, nên đã không ít lần tôi “ồ, hoá ra đối với vấn đề này, người này cảm thấy như thế”, và từ đó, thế giới trong tôi cũng dần mở rộng hơn, hiểu về mọi thứ xảy ra quanh mình sâu sắc hơn.

"Bạn có thể là tay ngang khi tham gia vào lĩnh vực giảng dạy, nhưng bạn không thể là tay ngang trong lĩnh vực mà bạn giảng dạy."

adult female person woman book publication pen lamp desk table
finger person wood portrait hardwood smile adult female woman publication
Lê Ngọc và ấn phẩm Nhà Có Hai Người

Chị có thể chia sẻ một kỷ niệm vui và một kỷ niệm không vui lắm trong suốt thời gian chị dạy Viết Trực Giác không?

Một kỷ niệm vừa có buồn có vui của tôi là kỷ niệm với chị học viên mà tôi kể rằng đã xuất bản quyển sách của chị ấy. Trong suốt khoá học, cứ mỗi lần viết, chị lại khóc. Những giọt nước mắt lúc 3h sáng khi chị ấy chỉ có một mình với chính chính ở trước trang giấy, đấu tranh với những ký ức mình sẽ viết ra. Có những trang viết chạm sâu đến từng ngóc ngách trong tâm hồn đến vậy! Chị đã định từ bỏ nừa đường, nhưng sau đó lấy hết can đảm và quyết tâm để tiếp tục. Đến bài viết cuối cùng, chị ấy đã vỡ oà hạnh phúc vì cảm giác viết ra được điều mình muốn viết quả thật rất tuyệt vời. Sau đó, chị bắt tay vào viết quyển sách đầu tay. Tôi muốn nhấn mạnh vai trò người đồng hành của mình trong chuyện này rằng tôi chỉ có thể làm người đồng hành kiên nhẫn, còn việc ai đó đạt được kết quả diệu kỳ sau hành trình học viết là nhờ nỗ lực của chính bản thân họ.

Thế chị có đặt kỳ vọng của mình vào các học viên không? Chẳng hạn như khi hoàn thành khoá học họ có thể trở thành những cây bút vững chắc, trở thành tác giả sách, phóng viên, nhà báo,…?

Thực ra, một vài học viên của tôi là phóng viên tự do, sau một thời gian dài làm nghề, mất dần cảm hứng viết nên tìm đến khoá Viết Trực Giác để biết cách tưới tắm, nuôi dưỡng hạt mầm chữ trong khu vườn tâm hồn. Một vài học viên đã có vị trị nhất định trong lĩnh vực họ theo đuổi (như tài chính, truyền thông, nghệ thuật,…) và việc học viết là để họ có thể thực hiện những mục tiêu khác. Do đó, tôi không nghi ngờ về việc học viên của mình có thể trở thành ai đó hay không. Và tôi cũng không thường đặt tham vọng của mình lên người khác. Thay vào đó, tôi luôn đặt trọn niềm tin rằng bất cứ ai cũng có thể viết tốt hơn mỗi ngày khi chăm chỉ viết, ứng dụng những điều đã học theo cách thức riêng phù hợp với bản thân, và việc “trở thành” một phiên bản nào đó của chính họ sẽ luôn là quả ngọt ở cuối hành trình.

Cảm ơn chị đã dành thời gian chuyện trò cùng L'Officiel Vietnam.

Hình ảnh do nhân vật cung cấp.

*Chở chữ ra khơi: Được trích từ tên buổi tea talkngày 27.01.2024 - Chỡ Chữ Ra Khơi; do Lạc Teahouse, nhà thơ Nhược Lạc tổ chức với khách mời, diễn giả là tác giả Lê Ngọc. 

Tags

Recommended posts for you