L'OFFICIEL BOOK CLUB: Những cuốn sách và những nơi chốn
Đọc sách cũng là cách ngắn nhất đưa người ta đi vạn dặm, và cảm thức thành phố luôn là điều gì đó rất ám ảnh trong nhiều cuốn sách.
Ai đó từng nói bạn phải ở rất lâu thì mới có thể định nghĩa một địa danh, một thành phố. Và nếu không thể ở đó, hãy đọc một cuốn sách viết về nó, hay về những con người đang sống ở đó, yêu thương ở đó. Những cuốn sách dưới đây sẽ đưa bạn vào hành trình khám phá nhẹ nhàng và du dương như vậy.
Thức tỉnh
Câu chuyện lấy bối cảnh vừa xa lạ vừa thân quen: Hà Nội. Thân quen bởi Hà Nội trong văn đàn và thơ ca từ lâu đã là một nàng thơ: Hà Nội của những phố phường, những ngõ nhỏ nơi anh chàng nhân vật chính người Pháp đến và đi, nơi “một con ngõ nhỏ với ánh đèn le lói, lọt thỏm giữa hai dãy nhà, chằng chịt dây điện trên nền trời đen, đan xen giữa các mái nhà,” hàng xôi ruốc bên đường nơi hai nhân vật chính ngồi ăn, và khung cảnh quen thuộc hoang sơ bên bờ sông Hồng… Hà Nội cũng quá đỗi xa lạ dưới ngòi bút của Line Papin: nơi chỉ những người Pháp với trái tim quá đỗi đa cảm để nhìn và tìm kiếm trong thành phố thủ đô với ánh mắt thật khác: những sự hỗn độn nhấn chìm xúc cảm con người, nhưng những khoảng lặng riêng tư đưa va chạm và xúc cảm đan cài giữa các nhân vật như Juliet, chàng trai giấu tên người Pháp, cô gái bí ẩn Laura… lên đến đỉnh điểm. Hà Nội xa lạ là bởi Hà Nội trở thành khung cảnh của họ, nơi họ vừa cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc, vừa được nhấn chìm vào đó để trốn tránh cuộc sống thực sự và những đớn đau thực sự.
Tác giả trẻ Line Papin sinh ra ở Hà Nội và sống ở đây đến năm 10 tuổi, cô đã đi đi về về giữa Paris và Hà Nội, để rồi từ những kí ức tuổi thơ về đô thị độc đáo này, cùng với những chiêm nghiệm dần chín muồi của tình yêu đầu đời, Line Papin viết Thức Tỉnh như một hành trình vào hoài niệm của chính mình, như một sự khắc tạc vùng đất cô yêu vào những trang viết để nó không thể bị lãng quên.
Đà Lạt - Một thời Hương xa
Được giới thiệu như một cuốn khảo cứu, cuốn sách “ Đà Lạt- một thời hương xa” là thành quả nghiên cứu của tác giả Nguyễn Vĩnh Nguyên về vùng đất nơi anh từng sinh sống và làm việc trong một khoảng thời gian dài. Dựa trên chính những kinh nghiệm, quan sát của mình, cùng với thái độ trân trọng nâng niu ngay từ những giá trị văn hóa tuy nhỏ bé nhưng không đâu có như ở Đà Lạt, Nguyễn Vĩnh Nguyên đã đưa độc giả vào một chuyến “Du hành thời gian” nơi tác giả không chỉ là người kể chuyện mà còn là người tái hiện một không gian Đà Lạt thơ mộng và đẹp đến nao lòng.
Dù là một cuốn khảo cứu, song với văn phong bay bổng và gần gũi như kể chuyện, những nhân vật, sự kiện văn hóa trong cuốn sách được nhà văn- nhà báo Nguyễn Vĩnh Nguyên phục dựng và diễn giải trong gần 400 trang sách mang lại cho bạn đọc những giây phút đắm chìm trong một bầu không khí của văn hóa, của trí thức, của lịch sử dân tộc và của những vui buồn trong đời người gắn liền với rừng thông, con dốc của Đà Lạt. Nguyễn Vĩnh Nguyên là tác giả của sáu tập truyện ngắn và ba tập tản văn, tiểu luận. “ Đà Lạt- Một thời hương xa” là cuốn sách thứ hai của tác giả về Đà Lạt sau cuốn tản văn “ Với Đà Lạt, ai cũng là lữ khách” rất được yêu thích.
Thiên Táng
Tác giá Hân Nhiên kể trong cuốn sách, bà biết đến người phụ nữ tên Thư Văn hoàn toàn tình cờ, và nó đến như một vận mệnh của bà - để được lắng nghe và để được kể lại. Theo lời giới thiệu của một độc giả trên chương trình radio đêm khuya dành cho phụ nữ do bà dẫn, Hân Nhiên tìm về Hàng Châu để gặp người phụ nữ bộ dạng kỳ quặc “ bà mặc quần áo Tây Tạng truyền thống và tỏa ra thứ mùi đầy mạnh mẽ của da thuộc, sữa chua , gia súc…”- một người phụ nữ Tây Tạng với khuôn mặt Trung Hoa.
Cuộc gặp gỡ ấy đã đưa Hân Nhiên và rồi độc giả lạc vào cuộc hành trình phi thường kéo dài 30 năm của nữ bác sĩ trẻ tuổi để tìm kiếm chồng mình- cũng là một bác sĩ quân đội những năm 60 của thế kỷ trước. Mang trong mình một niềm tin mãnh liệt và lí tưởng của thế hệ cùng với tình yêu thương vô bờ bến với người chồng bà chỉ chung sống 3 tuần, nhưng Thư Văn không thể tưởng tượng rằng, nó sẽ kéo dài đến 3 thập kỷ, nó sẽ mang bà đồng hành cuộc sống du mục với một gia đình Tây Tạng điển hình. Và rồi, nó rốt cục cũng mang bà đến với khám phá vĩ đại nhất về sự biến mất của người chồng bà không lúc nào thôi yêu thương, cũng là lúc bà chạm đến sâu thẳm đức tin và hồn thiêng của vùng đất Tây Tạng.
Trên tất cả, Thiên Táng là một bản tình ca bất tận, nơi những câu chuyện tình cứ thế tiếp nối: đó là câu chuyện tình yêu kéo dài cả thập kỷ từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường của Thư Văn và chồng, đó là mối tình câm của một cô gái quý tộc Tây Tạng với người chăn ngựa, đó là câu chuyện tình yêu khó tin của một người phụ nữ Tây Tạng với hai người chồng của mình, và đó là những mối tình nảy nở trên con đừơng du mục. Bất chấp sự chảy trôi của tháng năm, những cuộc xung đột đẫm máu tổng hòa khắc nghiệt của thiên nhiên, những mối tình trong Thiên Táng dường như càng thêm khắc khoải, càng thêm da diết để vượt qua tất cả…
Ở Thiên Táng, người đọc như lạc bước du hành vào thế giới tâm linh với những triết lí Phật giáo thấm nhuần vào từng nếp sinh hoạt và nghĩ suy của dân tộc Tây Tạng, để đi từ hết những ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trước sức mạnh vô biên của đức tin đối với cuộc sống con người.Ở Thiên Táng, người đọc sẽ nhận ra rằng, trái tim con người mới là điều phi thường nhất. Sau 30 năm nỗ lực kiếm tìm của Thư Văn,bà đã có lời giải đáp cho sự mất tích của người chồng, câu chuyện của một cá nhân trở thành câu chuyện của hai dân tộc, của hai nền văn hóa và nỗ lực hóa giải vượt qua những giới hạn của sự hi sinh.
Sau “Hảo nữ Trung Hoa”, Hân Nhiên- một trong những nhà văn nữ đương đại nổi tiếng nhất Trung Quốc đã một lần nữa chạm đến thẳm sâu tâm hồn của người đọc bằng chính sự tinh tế của một người phụ nữ khi kể câu chuyện của một người phụ nữ khác bằng Thiên Táng- bởi đó không chỉ là một câu chuyện, đó là một bản tình ca.
Phố Vẫn Gió
Ở “Phố vẫn gió”, mỗi căn nhà gắn với những số phận, những mảng đời, những tréo ngoe, hệ lụy của chiến tranh. Những cuộc chiến thầm lặng diễn ra từng ngày trong mỗi căn biệt thự phản chiếu rõ rệt nhất trong sự chia năm-sẻ bảy của mỗi gia đình có “vinh dự” được sống ở đó. Sự kiêu hãnh vẫn còn đó, nhưng theo cái cách thật ám ảnh, day dứt.
Cũng nhẹ nhàng, man mác như Hà Nội ngày thu, tâm hồn cô gái Hà Nội với quá nhiều mộng mơ, được văn chương nâng niu và được những phố xá xao xác nuôi dưỡng. Đọc “Phố vẫn gió”, người đọc khó có thể tìm thấy những cao trào, dù xung đột vẫn ở đó, và vẫn xót xa, dằn vặt. Cũng khó để tìm thấy những hào hứng cụ thể, dù có bao niềm vui thường nhật, nhưng bức tranh phố ở đó. Hai mươi năm sau, Ngân đã không còn là một cô gái trẻ, và phố cũng không còn là phố của những tháng năm xưa, tràn ngập âm thanh, xe cộ, nhà cửa. Duy sự khắc khoải nhớ nhung những ngày cũ của tác giả, phảng phất qua từng câu, từ để rồi đọng lại trong tâm trí độc giả.
“Không còn nghe được một chút gì tiếng gió và tiếng lá giữa phố phường sục sôi người xe. Nhưng không khí rời rợi mát rồi. Hà Nội đã thu...” Cứ thế, lời kể dìu dặt của nhân vật Ngân đưa người đọc vào một cuộc hành trình của những hồi ức đan xen thực tại. Cuộc hành trình “đi tìm lại ngôi nhà xưa” ấy, hóa ra là cả một câu chuyện tuổi trẻ của cả một thế hệ.