Đạo diễn phim kinh dị Titane và lần thứ 2 phụ nữ làm nên lịch sử tại LHP Cannes
Giải Cành cọ vàng với chiến thắng của “Titane”
LHP Cannes 2021 kết thúc vào tối 17/7 (theo giờ Pháp) sau một năm bị trì hoãn và được kỳ vọng tạo niềm hy vọng mới cho điện ảnh thế giới sau một năm trầm lặng vì đại dịch. Giải Cành cọ vàng được trao cho bộ phim gây tranh cãi “Titane” của nữ đạo diễn người Pháp Julia Ducournau. Bộ phim vượt qua 23 ứng viên để giành chiến thắng, đưa Julia Ducournau trở thành nữ đạo diễn thứ 2 trong lịch sử giành được giải thưởng danh giá này.
“Titane” là bộ phim về kẻ giết người hàng loạt với nhiều cảnh bạo lực, gây ra nhiều tranh cãi giữa sự độc đáo, nhân văn của phim và những ý tưởng điên cuồng, cảnh bạo lực và tình dục. Phim kể về Alexia (Agathe Rousselle đóng), một cô bé từng bị tai nạn ô tô khi còn nhỏ, được gắn một tấm titanium trong đầu. Khi lớn lên, cô có mối quan hệ kỳ lạ với những chiếc ô tô. Là một vũ công khiêu dâm, Alexia bị hấp dẫn bởi những chiếc ô tô và một chiếc Cadillac cổ điển đã khiến cô có thai.
Trưởng ban giám khảo LHP Cannes Spike Lee cảm thán: “Tôi chưa bao giờ xem một bộ phim nào trong đời mô tả một phụ nữ ve vuốt một chiếc Cadillac”. Ông cũng bổ sung: “Sự điên rồ của Julia Ducournau đã chiến thắng tôi. Việc cô ấy là phụ nữ không được tính đến trong các cuộc thảo luận ”
3 phim ngắn. 2 phim dài. Xuyên suốt các bộ phim của Ducournau được gọi tên là chủ nghĩa anh hùng kinh dị kiểu gothic, đi sâu vào thể loại “horror body" - kinh dị cơ thể. Thể loại “kinh dị cơ thể” khơi dậy sự sợ hãi từ các dị tật hình thể như đột biến gen, biến dạng hay bị cắt xén, có thể kết hợp với “tâm lý kinh dị" - đó là sự thoái hoá về tinh thần.
Không đơn thuần khai thác nỗi sợ, cô dùng thể loại kinh dị thể xác làm công cụ kể chuyện đầy sức nặng và hiệu quả, xoáy sâu vào những nỗi sợ bản năng nhất của con người.
Julia Ducournau: “Phá bỏ chuẩn mực trong điện ảnh”
Nữ đạo diễn kiêm biên kịch người Pháp Julia Ducournau (38 tuổi) được nuôi dưỡng trong gia đình có cha và mẹ đều là bác sĩ và say mê phim ảnh. Từ đó đã đánh thức trong cô sự tò mò về khả năng của cơ thể con người, những suy nghĩ sâu sắc về thơ ca, nghệ thuật. Sức hút từ thể loại kinh dị cũng rõ ràng hơn khi cô bí mật xem bộ phim kinh dị nổi tiếng “Tử thần vùng Texas” (1974, tựa tiếng Anh The Texas Chain Saw Massacre) khi còn nhỏ và được đọc các tài liệu y khoa chuyên sâu của cha mẹ.
Công việc điện ảnh đầu tiên của Ducournau là giám đốc casting, sau đó là cộng tác viên cho một số tờ báo, và phim ngắn thứ ba, Junior, được phát hành năm 2011. Bộ phim ngắn đoạt giải Petit Rail d'Or tại LHP Cannes kể về sự biến đổi quái dị của một thiếu niên sau khi mắc phải căn bệnh đau dạ dày và bắt đầu lột da như con rắn.
Thể loại “kinh dị thể xác" là công cụ kể chuyện hiệu quả phục vụ ý đồ nghệ thuật của Ducournau. Trong “Raw” (2016), bộ phim không đơn thuần gây sợ ở chi tiết bạo lực, máu me, mà khai thác quá trình tâm lý của Justine - từ một người ăn chay đến những xung đột tâm lý trong cô bởi ham muốn ăn thịt đồng loại. Trong “Raw", Ducournau đã xoáy sâu vào những nỗi sợ bản năng nhất của con người một cách tinh tế, và cũng nhân văn.
"Các bác sĩ có cách nói chuyện vừa rất trực diện vừa hời hợt về cơ thể và cái chết"- đó là chia sẻ của Ducournau về gia đình trên báo Guardian. Nhờ đó, cô có cách tiếp cận đề tài kinh dị trực diện “không giống ai", với những góc máy không khoan nhượng và những góc cận cảnh táo bạo.
Sau tất cả, điện ảnh với Ducournau là hình thức nghệ thuật phá bỏ những bức tường chuẩn mực. Điện ảnh của nữ đạo diễn thể hiện chính góc nhìn cá nhân với thế giới, không bị ràng buộc bởi thể loại hay các vấn đề giới tính. Cô kết luận: “Tôi là một người đạo diễn, tôi làm phim vì đó là tôi, không phải vì tôi là phụ nữ. Tôi hy vọng tôi nhận được giải thưởng cho bộ phim của tôi chứ không phải cho thể loại của tôi bởi vì nó không xác định tôi."
Bài: Y My