Làm điều gì đó đi: Một sân khấu như chưa bao giờ có
Một cảm giác trơ trọi giữa cái nặng nề đặc quánh của màn đêm, bởi xung quanh anh không có lấy một bóng người, nói chi đến những hàng ghế chật ních người đi nghe nhạc với những tấm vé náo nức trên tay. Cách đó vài tiếng, người nghệ sĩ đã tự mình lái xe đến đây, bệnh viện dã chiến khu 3, thuộc khu cách ly tập trung tại Thủ Đức, để chuẩn bị buổi biểu diễn ngắn cho các y bác sĩ và bệnh nhân đang có mặt ở nơi này. Một mình dò dẫm tìm đường và lạc không biết bao nhiêu lần, một mình vượt qua từng trạm kiểm soát và xoay sở để đi qua. Anh như thể người chiến sĩ ra trận mà không có lấy một tấm khiên chắn hay áo giáp. Thứ vũ khí duy nhất anh có lúc đó chính là cây kèn saxophone của mình.
Và chỉ với nhạc cụ ấy, anh đã thổi bừng lên sức sống cho hơn 10.000 người ở đây.
Khi tiếng nhạc cất lên, mọi khoảng cách dường như biến mất. Từ đằng xa kia, ở những khung cửa sổ mà anh thậm chí còn không thấy rõ bóng người, khán giả của anh ở đó, “đồng đội” của anh ở đó. Họ có thể đang ở trong bộ trang phục bảo hộ kín mít màu trắng và xanh, họ có thể đang nằm im trên giường, thở những hơi khó nhọc, hoặc nếu khỏe hơn, họ sẽ nhoài người ra cửa sổ để có thể trông và nghe thấy anh.
Trần Mạnh Tuấn không nén khỏi xúc động. Nước mắt chực trào khiến cho anh khó lòng thực hiện tiếp các bản nhạc mà anh đã biểu diễn đến thuộc lòng: “Quê Hương”, “Về Quê”, “Diễm Xưa”, “Còn Tuổi Nào Cho Em”. Nhưng cũng như lòng quyết tâm vượt lên nỗi lo lắng để bước vào “chiến địa”, anh đã kìm được những giọt nước mắt để thổi lên những nốt nhạc du dương. Có lẽ, chúng cũng giống như anh, nghẹn ngào trước sân khấu có một-không-hai này. Nhưng càng đắm chìm vào âm nhạc, nỗi lo lắng và sợ hãi càng lùi xa. Chỉ còn lại tiếng nhạc hòa vào tình yêu tràn ngập. Và những khán giả, dù cách xa anh hàng chục, hàng trăm mét, vẫn có thể nghe thấy lời anh nhắn nhủ: “Chúng ta cùng nhau cố gắng lên nhé!”
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người...
---
Ảnh & Video: Quỷ Cốc Tử
"Làm điều gì đó đi" là một series những câu chuyện nhỏ, những đóng góp bình dị, những điều bỗng dưng một hôm muốn và làm mà thấy thật hạnh phúc và có ý nghĩa.