Thơ có vần có điệu, âm nhạc của Trang cũng vậy, có thêm cả thứ tình yêu rất chới với, khó nắm bắt. Tuy nhiên, Trang không quá cầu kỳ trong câu chuyện của bản thân, nói đúng hơn nhạc sĩ này có sự tinh giản tối đa, với tất cả những gì diễn ra xung quanh. Phải chăng đấy là cách để nhạc của Trang, dù có buồn hay vui, lãng du hay ở yên một chỗ, thì cũng đều tạo ra cảm giác thư thái và… an toàn.