#Escapism: Trịnh Nam Trân - "Tưởng mình quên mộng năm xưa"
Cho dù đã trải qua bao nhiêu điều, đi từ điểm đến này đến điểm đến khác, từ một cô sinh viên mới ra trường bị dán nhãn “người như em sẽ không bao giờ thành công” đến một nhà thơ được yêu mến, từ một cô gái độc hành đến một người vợ hạnh phúc với người chồng luôn tay trong tay, từ một người muốn mọi thứ nhất nhất theo ý mình đến một người biết cách chấp nhận những điều bất như ý, thì với Nam Trân, “điểm dừng” có lẽ chưa phải điều dành cho cô lúc này, bởi cô vẫn đang bước tới trước, hồ hởi, đầy tin yêu, để khám phá những “điểm đến” mới trong “hành trình” đời mình.
Là một người viết, Trân thấy may mắn khi luôn giữ được ngọn lửa lẫn sức bền trong tim. “Viết hầu như là việc tôi làm mỗi ngày. Vào những thời điểm xuất bản sách, tôi vẫn sẽ viết. Nếu không viết những điều do mình sáng tác, tôi sẽ dịch thơ tiếng Anh, dịch nhạc hay viết cảm nhận sách, viết blog,…” Nếu viết đồng hành với Trân như hơi thở, thì thơ lại giống như nguồn “lương thực” cho sự sống - là điều không thể thiếu, giúp tiếp thêm sức lực và nuôi dưỡng tâm hồn.
Gần đây, Trân thực hiện chuỗi bài “Nghĩ gì khi đi”, một dự án nho nhỏ dành cho chính bản thân cô và những chuyến đi loanh quanh đây đó. “‘Nghĩ gì khi đi’ như một quyển nhật ký hành trình của tôi. Tôi và chồng mình có thói quen gửi xe bất chợt rồi đi bộ cùng nhau bất biết đến đâu. Đó là cách chúng tôi ‘thiền hành’. Có khi chúng tôi trò chuyện, có khi mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng, nhưng cứ thế đi bên nhau. Tôi ghi chép lại những điều không đầu không đuôi xuất hiện trên hành trình đó để lưu giữ lại như cuốn ‘cẩm nang sống’ cho mình. Biết đâu vào một lúc nào đó, chúng sẽ trở thành phao cứu sinh cho tôi, hoặc đơn giản chỉ để tôi biết rằng mình đã từng đi qua những chặng đường như thế.”
Tưởng mình quên mộng năm xưa
Bỗng nay khao khát như chưa một lần.
Tưởng mình đã hết ân cần
Bỗng nay quay quắt tần ngần dõi theo
Tưởng mình đã thả mỏ neo
Bỗng nay sóng đánh tay chèo miên man
Tưởng mình xếp lại hành trang
Bỗng nay lại thấy thênh thang đường dài
Bài thơ Trân viết tặng cho chồng mình năm 2019 cũng là lời mô tả chính xác nhất về họ, hai con người vẫn chưa tìm được điểm dừng nhưng may mắn đã tìm thấy nhau để cùng nắm tay mà bước tiếp. Cuộc sống của Trân cũng luôn vận động theo cách như vậy, “nếu không đi về phía trước thì cũng là rẽ trái, rẽ phải hay đi loanh quanh”. Vốn là một người có thừa sự hưởng thụ và tận hưởng nhưng đôi khi khó chấp nhận cảm giác bất lực khi đối diện những điều không thể kiểm soát, lần đầu tiên Trân học được bài học về “sự chấp nhận” là trong một chuyến đi đến vườn nho ở Myanmar. Cô trải qua một hành trình kéo dài suốt 12 tiếng trên một chiếc xe buýt địa phương chứa đầy sự mệt mỏi và chật chội, sau đó thêm vài tiếng đồng hồ đạp xe lên đỉnh núi Red Mountain, chỉ để phát hiện ra rượu vang ở đây không hề ngon như mình tưởng, thậm chí là “dở khủng khiếp”. Cô đã tức đến phát khóc. Nhưng sự kỳ diệu xảy ra sau đó. “Lúc đạp xe xuống núi khi bầu trời ngả hoàng hôn, vườn nho đỏ rực lên dưới ánh chiều buông, từng cụm mây trải dài ra những mảng màu tím rồi cam, như có hoạ sĩ nào trên trời làm đổ lọ màu vậy. Đó điều tuyệt vời nhất tôi từng được chiêm ngưỡng!”
Từ đó, Trân luôn tự nhắc mình về bài học chấp nhận - chấp nhận đôi lúc phải đi chậm lại không phải vì mình không đủ sức phóng nhanh, mà để chờ đợi những người xung quanh bước đi cùng mình, chấp nhận đôi khi mình phải đi quay lại một đoạn đường hoặc buộc phải bước tới vì bản thân không còn đường lui… và như thế cuộc sống của cô luôn là một hành trình dịch chuyển, “nếu chưa tiến lên, thì sẽ đi loanh quanh, chứ không dừng lại.” Trên chặng đường đó, Trân vui khi có nhiều người đọc đồng hành “Cảm giác như tôi và những người đọc đã gặp nhau đâu đó trên một đoạn đường, để lại trong nhau những trải nghiệm thú vị hay ho!
---
Bài viết trên ấn phẩm L'OFFICIEL Vietnam tháng 06/2021 - The Escapism Issue
Ảnh: KyAnh Tran