Alexander McQueen vs David Bowie: Một cuộc hội thoại đầy choáng váng
12 năm sau cái chết của Alexander McQueen, cùng L'OFFICIEL nhìn lại cuộc hội thoại vào năm 1996 giữa Alexander McQueen và David Bowie.
Vào giữa những năm 90, Britpop thống trị âm nhạc. Nhưng trong khi hầu hết sẽ nhớ đến sức sống mãnh liệt của Kinks, Stones hoặc Beatles, nhà thiết kế người Anh xuất sắc nhất trong thế hệ của mình lại tiếp cận một thần tượng khó tính hơn. David Bowie đã trở lại với một loạt các album thường mang tính tiên tri, bạo lực và hào nhoáng - tất nhiên, anh mặc trang phục thiết kế của Lee Alexander McQueen. Vào số 26 tạp chí Dazed & Confused, hai người nổi tiếng của văn hóa giới trẻ Anh đã phỏng vấn lẫn nhau, kèm theo một buổi chụp ảnh đặc biệt do Katy England lên ý tưởng và do Karena Perronet-Miller thực hiện. Cuộc phỏng vấn diễn ra vào năm 1996, năm McQueen được bổ nhiệm làm nhà thiết kế chính tại Givenchy - điều mà anh thảo luận ở cuối cuộc trò chuyện này. 12 năm sau cái chết của Alexander McQueen, hãy cùng chúng tôi xem lại cuộc đối thoại này giữa hai trong số những bộ óc sáng tạo giỏi nhất nước Anh.
Cuộc trò chuyện này diễn ra trên điện thoại, như mọi khi. Tôi và Alex đã làm việc cùng nhau hơn một năm trong nhiều dự án khác nhau và chưa một lần gặp mặt. Đó là một buổi chiều Chủ nhật đẹp trời và anh ấy đang ở trên những ngọn đồi xanh tươi của Gloucestershire, thăm nhà của người anh, Isabella Blow. Reng reng. Reng reng. Reng reng.
David Bowie: Anh có phải là người đồng tính và anh có dùng ma túy không? (cười)
Alexander McQueen: Có, cả hai đều đúng. (cười nhiều hơn)
David Bowie: Vậy loại thuốc anh lựa chọn là gì?
Alexander McQueen: Charlie! (một loại ma tuý với cái tên đường phố là Charlie)
David Bowie: Anh có thấy rằng nó ảnh hưởng đến cách anh tiếp cận thiết kế của mình không?
Alexander McQueen: Có chứ, nó trở nên thất thường hơn. Đó là lý do tại sao đầu tôi muốn nổ tung. (Tham khảo bức ảnh của Nick Knight tại Florence Biennale.)
David Bowie: Chà, tôi đã từng yêu cầu anh may cho tôi một chiếc áo khoác cụ thể với một màu nhất định và ngược lại, anh đã gửi cho tôi một thứ hoàn toàn khác, khá đẹp, nhưng anh sẽ ứng phó như thế nào trong thế giới doanh nghiệp?
Alexander McQueen: Tôi sẽ không ở trong thế giới doanh nghiệp.
David Bowie: Ngay cả khi anh sẽ làm việc cho một hãng thời trang khá lớn như Givenchy?
Alexander McQueen: Đúng.
David Bowie: Vậy anh sẽ làm việc như thế nào trong những trường hợp này? Anh có cảm thấy như thể sắp có các quy tắc và thông số đè nặng lên anh không?
Alexander McQueen: Có chứ, nhưng anh biết đấy, tôi chỉ có thể làm theo cách tôi làm. Đó là lý do tại sao họ chọn tôi và nếu họ không thể chấp nhận điều đó, họ sẽ phải tìm người khác. Họ sẽ không có lựa chọn nào khác bởi vì tôi làm việc theo luật lệ và yêu cầu của riêng tôi, không phải của bất kỳ ai khác. Tôi hơi giống anh đấy!
David Bowie: Armani hay Versace?
Alexander McQueen: Marks and Spencer.
David Bowie: Không giống như hầu hết các nhà thiết kế, cảm giác về thời trang của anh dường như bắt nguồn từ các phom dáng hơn là với lịch sử thời trang. Anh lấy cảm hứng một cách khá tùy tiện, chẳng hạn như những bức ảnh rùng rợn nhuốm màu tân Công giáo của Joel-Peter Witkin, cho đến văn hóa rave. Anh có nghĩ thời trang là nghệ thuật?
Alexander McQueen: Không. Nhưng, tôi thích phá bỏ những rào cản. Đó không phải là một cách suy nghĩ cụ thể, đó chỉ là suy nghĩ của tôi vào thời điểm đó. Nó có thể là bất cứ thứ gì - đó có thể là một người đàn ông đang đi trên phố hoặc một quả bom hạt nhân đang nổ - nó có thể là bất cứ thứ gì kích hoạt một loại cảm xúc nào đó trong tâm trí tôi. Ý tôi là, tôi nhìn mọi thứ trong thế giới nghệ thuật theo cách này hay cách khác. Mọi người làm mọi việc như thế nào. Hay cách mọi người hôn nhau chẳng hạn.
Tôi chỉ có thể làm theo cách tôi làm. Đó là lý do tại sao họ chọn tôi và nếu họ không thể chấp nhận điều đó, họ sẽ phải tìm người khác. Họ sẽ không có lựa chọn nào khác bởi vì tôi làm việc theo luật lệ và yêu cầu của riêng tôi, không phải của bất kỳ ai khác.
David Bowie: Ai hoặc điều gì đang ảnh hưởng đến hiện tại của anh?
Alexander McQueen: Để tôi nghĩ xem. Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ đó là một câu hỏi thực sự khó bởi vì theo một cách nào đó, một phần của tôi rất âm u và phần còn lại rất thất thường, luôn luôn thường trực những trận chiến giữa hai bên, thêm vào đó tôi chọn rất nhiều thứ khác nhau. Đây là lý do tại sao các show diễn của tôi luôn khiến mọi người mê mẩn: phút trước tôi nhìn thấy một chiếc váy voan xinh xắn, phút tiếp theo tôi nhìn thấy một cô gái trong chiếc lồng, và khiến cô bước đi như một con rối. Anh biết đấy, họ không thể hiểu nó đến từ đâu bởi vì có rất nhiều mặt của tôi xung đột lẫn nhau. Nhưng những ảnh hưởng đó đến từ trí tưởng tượng của riêng tôi và không đến từ các nguồn khác nhiều. Chúng thường xuất phát từ một điểm duy nhất, cách tôi muốn thể hiện tính dục, hoặc cách tôi muốn mọi người diễn, hay cách tôi muốn thấy mọi người hành động, hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu một người như vậy. Anh có hiểu ý tôi không? Nó không đến từ một nơi nào đó cả. Nó chỉ là từ một tiềm thức lớn hoặc từ những thứ đối nghịch. Tôi không suy nghĩ như những người bình thường. Đôi khi tôi nghĩ khá tiêu cực.
David Bowie: Vâng, tôi có thể nói rằng, chỉ cần nhìn vào lối làm việc của anh, tính dục đóng một phần rất quan trọng trong cách anh thiết kế.
Alexander McQueen: Chà, vì tôi nghĩ đó là thái độ tinh thần tồi tệ nhất. Tình dục ở một người đang cố gắng xác định giới tính của chính mình. Tìm ra cái khiến anh rung động hoặc sốc với người khác, và người chấp nhận anh khi anh đang tìm kiếm tình yêu. Anh sẽ phải đi qua những cảm xúc này và đôi khi nó có thể hơi khó chịu.
David Bowie: Có điều gì đó dị biệt hơn về công việc của anh so với Gaultier. Mọi thứ của anh hoạt động ở mức chân thật hơn.
Alexander McQueen: Có thể. Tôi chịu một số ảnh hưởng từ Marquis de Sade bởi vì tôi thực sự nghĩ về ông ấy như một triết gia vĩ đại và một người đàn ông của thời đại, khi mọi người thấy ông chỉ là một kẻ hư hỏng (cười). Tôi thấy ông có ảnh hưởng bởi ông khơi gợi suy nghĩ của mọi người. Điều đó làm tôi sợ. Tôi nghĩ vậy nhưng cuối cùng, đó là cách mà thực thể của tôi đã phát triển và nói chung, trong cuộc sống của tôi, đó là cách thức của tôi.
David Bowie: Anh có nghĩ về trang phục như một cách tra tấn xã hội không?
Alexander McQueen: Dù sao thì tôi cũng không quá coi trọng quần áo. Ý tôi là cuối cùng thì chúng cũng chỉ là trang phục và tôi không thể chữa khỏi bệnh bằng quần áo. Tôi chỉ cố gắng làm cho người mặc trang phục cảm thấy tự tin hơn vì tôi rất thiếu tự tin. Tôi thực sự cảm thấy không an toàn về nhiều mặt và dù sao thì tôi cho rằng sự tự tin của tôi thể hiện trong những bộ trang phục tôi thiết kế. Tôi là một người luôn cảm thấy bấp bênh.
David Bowie: Có lẽ tất cả chúng ta đều như vậy? Liệu anh có thể thiết kế một chiếc xe hơi?
Alexander McQueen: Tôi có thể không ư? Nó sẽ phẳng như một chiếc phong bì mất.
David Bowie: Anh có thể thiết kế một ngôi nhà?
Alexander McQueen: Có, một cách rất dễ dàng.
David Bowie: Liệu anh có vẽ hay điêu khắc?
Alexander McQueen: Không. Tôi mua các tác phẩm điêu khắc. Tôi không làm, mà tôi mua. Tôi mua rất nhiều tác phẩm điêu khắc.
David Bowie: Anh có bao giờ làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật thị giác không?
Alexander McQueen: Không, nhưng tôi vừa trình diễn xong một show ngày hôm trước. Tôi không biết anh có nghe đến không, nhưng chúng tôi đã thực hiện buổi biểu diễn này, nó diễn ra trên mặt nước và chúng tôi đã làm kén cho cô gái từ những thanh thép ở dạng một ngôi sao ba chiều, được bao phủ trong vải thủy tinh để anh có thể nhìn xuyên qua và thấy cô gái đang ở bên trong, chúng tôi còn có cả những con bướm bay xung quanh cô gái. Cô giương tay ra từ không trung và chúng đáp xuống trên tay cô. Đó là môi trường của chính cô gái. Vì vậy, tôi đã nghĩ về thiên niên kỷ mới trong tương lai và nghĩ rằng mọi người sẽ mang theo ngôi nhà của mình như một con ốc sên. Cô ấy đang đi bộ dưới nước với một ngôi sao lớn được bao phủ bằng thủy tinh, cùng những con bướm và bướm đêm có khuôn mặt tử thần bay xung quanh và đáp xuống tay cô. Nó thực sự rất đẹp. Nó đã khiến mọi người ngỡ ngàng.
David Bowie: Thật thú vị khi những gì anh đang nói đến lại nằm ở đâu đó giữa sân khấu rạp hát và nghệ thuật sắp đặt.
Alexander McQueen: Chà, tôi ghét rạp hát, tôi ghét nó. Tôi từng làm việc trong nhà hát. Tôi từng may trang phục cho họ và những vở kịch và đó là điều tôi luôn ghét - nhà hát. Tôi ghét đến đó, nó khiến tôi khó chịu.
David Bowie: Tôi không nói về một vở kịch nào ở đây cả.
Alexander McQueen: Tôi biết, nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ muốn nói với anh điều đó! (cười)
David Bowie: Được rồi, hãy đổi từ thành nghi lễ.
Alexander McQueen: Vâng, tốt hơn rồi đấy. Tôi thích nghi lễ... (cười)
Tôi có một số ảnh hưởng từ Marquis de Sade bởi vì tôi thực sự nghĩ về ông ấy như một triết gia vĩ đại và một người đàn ông của thời đại, khi mọi người thấy ông chỉ là một kẻ hư hỏng. (cười)
David Bowie: Armani nói, "Thời trang đã chết".
Alexander McQueen: Ồ, và ông ấy cũng vậy... Ý tôi là, Chúa ơi...
David Bowie: Bây giờ anh nghe giống như Versace...
Alexander McQueen: Anh ấy cũng sắp chết. Ý tôi là, không ai muốn mặc một bộ đồ mềm bằng len - người đàn ông đó chuyên trang trí tủ kính. Anh ta thì biết gì?
David Bowie: Anh có nghĩ rằng những gì anh đang nói có thể...
Alexander McQueen: Anh ấy hâm rồi...
David Bowie: Anh ấy có thể chỉ đưa ra nhận xét khi thấy các ranh giới đang dần được phá bỏ...
Alexander McQueen: Có lẽ.
David Bowie: Thời trang ngày nay là một bước nhảy vọt so với 5 đến 10 năm trước. Nó gần như trở thành một hình thức mới, phải không?
Alexander McQueen: Đúng vậy, nhưng anh biết rằng anh không thể phụ thuộc vào các nhà thiết kế thời trang để dự đoán tương lai của xã hội, anh biết đấy, cuối cùng chúng chỉ là quần áo và điều đó không bao giờ rời khỏi tâm trí tôi dù chỉ một phút.
David Bowie: Anh nghĩ thời kỳ phục hưng của Anh là thực tế hay là cường điệu? Thế giới đang nói như vậy đấy. Thông qua các tầng lớp khác nhau của cuộc sống người Anh và từ thời trang đến nghệ thuật thị giác, âm nhạc, và kiến trúc, ý tôi là không có một khía cạnh văn hóa nào mà người Anh không có một số người đứng đầu khá ổn, những nhà thiết kế người Anh trong các thương hiệu Pháp, anh hiểu ý tôi chứ? Nó giống như chúng ta đang lan truyền toàn bộ hệ tư tưởng thời đại vào lúc này.
Alexander McQueen: Là người Anh, tôi nghĩ anh hiểu rằng nước Anh luôn dẫn đầu trong mọi lĩnh vực trên thế giới từ nghệ thuật đến nhạc pop. Ngay cả từ những ngày của Henry VIII. Đó là một quốc gia nơi mọi người đến và hân hoan trước những gì chúng ta có như một di sản quý giá, có thể tốt, có thể xấu, nhưng không có nơi nào giống như thế trên trái đất.
David Bowie: Nhưng tại sao chúng ta không thể triệt để một khi đã tạo ra thứ gì đó? Chúng ta cải cách tốt hơn nhiều so với sản xuất.
Alexander McQueen: Đúng vậy. Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng tốt thôi. Tôi không nghĩ là nó xấu chút nào. Nó khiến anh trở nên thánh thiện, nó khiến anh tôn trọng những gì anh làm, phần kiếm tiền dành cho những kẻ tham lam.
David Bowie: Anh thì không tham lam, Alex?
Alexander McQueen: Tôi e là không. Tiền chưa bao giờ là thứ tôi ưu tiên cả. À, ý tôi là tôi thích sống thoải mái, nhưng tôi đã được một thương hiệu thời trang Pháp hỏi rằng tôi thực hiện một buổi trình diễn như thế nào và tôi nói, những người có tiền trong thời đại ngày nay không muốn phô trương sự giàu có của mình trước mặt những người bình thường, và với tất cả những rắc rối trong thế giới ngày nay, điều đó cũng không tốt lành gì. Tôi chắc rằng những người có tiền không muốn khoe khuôn mặt của mình trước máy quay, vì vậy tôi đã nói rằng đây sẽ là một buổi biểu diễn cá nhân. Những người có tiền sẽ đánh giá cao tác phẩm nghệ thuật và trang phục chất lượng tốt, những tác phẩm được tạo ra chỉ để tôn trọng lý tưởng chứ không phải kiếm tiền.
David Bowie: Vì vậy, khi anh giàu có, điều mà tôi e ngại là có lẽ sẽ xảy đến với anh, anh sẽ đối phó với điều đó như thế nào?
Alexander McQueen: Tôi muốn mua căn nhà của Le Corbusier ở Pháp... (cười khẩy)
Cuối cùng thì chúng cũng chỉ là trang phục và tôi không thể chữa khỏi bệnh bằng quần áo. Tôi chỉ cố gắng làm cho người mặc trang phục cảm thấy tự tin hơn vì tôi rất thiếu tự tin.
David Bowie: Thứ đầu tiên anh thiết kế là gì? Như khi anh còn nhỏ chẳng hạn?
Alexander McQueen: Ồ. Tôi không thể nghĩ xa như vậy, nhưng đối với sự nghiệp thiết kế chuyên nghiệp của tôi, đó là quần cạp trễ. Những chiếc mà Gail, người chơi bass của anh mặc.
David Bowie: Có khi nào anh thích chơi đùa với mọi thứ, chẳng hạn như mặc quần áo và đi đến các club khi anh còn là một đứa trẻ, khi anh làm những điều mới mẻ?
Alexander McQueen: Thực ra là có. Tôi mặc trang phục của chị gái và mọi người sẽ không nhận ra vì bình thường tôi mặc đồ nam. Tôi đã đi vòng quanh phố một lần trong chiếc áo lót của chị gái khi khoảng 12 tuổi, những người hàng xóm nghĩ tôi là một đứa trẻ quái đản, có ngoại hình bẩn thỉu và tất cả những thứ đó... và anh đang nói về Stepney.
David Bowie: Cha tôi từng làm việc ở Stepney.
Alexander McQueen: Thật không?
David Bowie: Anh rời khỏi nhà ở độ tuổi nào?
Alexander McQueen: 19.
David Bowie: Nó có mang lại cho anh cảm giác tự do lạ thường không? Hay anh đột nhiên cảm thấy thậm chí còn bị tổn thương nhiều hơn?
Alexander McQueen: Tôi cảm thấy rất dễ bị tổn thương. Bởi vì tôi là người nhỏ tuổi nhất và tôi luôn bị mẹ bắt nạt, nên có lẽ đó là lý do tại sao tôi trở thành người đồng tính (cười).
David Bowie: (cười) Đó có phải là điều anh nhận thấy một cách rõ ràng?
Alexander McQueen: Tôi đã mê mẩn các cậu bé khi đến trường Pontins vào lúc ba tuổi!
David Bowie: Anh đã bao giờ đi nghỉ ở Butlins hoặc Bognor Regis hoặc Great Yarmouth chưa?
Alexander McQueen: Không, tôi đã đến Pontins ở Cambersands.
David Bowie: Cambersands ?! Tôi cũng đã từng đến đó!
Alexander McQueen: Ôi trời!
David Bowie: Họ có một bãi đậu xe kéo với các đoàn lữ hành...
Alexander McQueen: Chính xác.
David Bowie: ...và bên cạnh chúng tôi, vào thời điểm đó, một diễn viên hài rất nổi tiếng, Arthur Hanes, hơi hoang dã một chút; đó là phần biểu diễn của anh trên sân khấu, anh biết đấy, tôi đã từng đến xem thử và xin chữ ký của anh ấy. Tôi đã đến liên tục 3 buổi sáng và anh ta bảo tôi biến đi (cười). Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người nổi tiếng và tôi đã rất thất vọng. Tôi cảm thấy nếu đó là tất cả những gì về... ý tôi là, họ chỉ là những người bằng xương bằng thịt.
Alexander McQueen: Hai kỷ niệm về Pontins - một, tôi đang đến gần và thấy hai chị gái tôi thân mật với hai người đàn ông (cười). Tôi nghĩ rằng họ đang bị cưỡng hiếp và tôi đã hét lên với mẹ tôi bị hai chị đánh! Kỷ niệm còn lại ở Pontins khi chúng tôi đến đó lần đầu tiên và nhìn ra cửa sổ xe taxi và có hai người đàn ông đeo mặt nạ đáng sợ! Tôi đã sợ đến bĩnh cả ra quần! (cười)
David Bowie: Ai là nhà thiết kế tồi nhất?
Alexander McQueen: Trong mắt tôi?
David Bowie: Vâng, trong mắt anh.
Alexander McQueen: Ôi Chúa ơi, tôi sẵn sàng cho những lời phỉ báng, David...
David Bowie: Anh có nghĩ rằng có nhiều hơn chỉ một cái tên?
Alexander McQueen: Tôi nghĩ rằng anh phải đổ lỗi cho công chúng mua trang phục của những người này, chứ không phải các nhà thiết kế bởi vì hóa ra họ không có nhiều ý tưởng. Đó là những người mua hàng. Tuy nhiên, nhà thiết kế yêu thích của tôi là Rei Kawakubo. Cô ấy là người duy nhất tôi mua, bộ quần áo duy nhất tôi mua cho mình với tư cách là một nhà thiết kế là Comme des Garçons. Năm ngoái, tôi đã chi khoảng một nghìn bảng Anh (tôi không nên nói thế) cho trang phục nam giới Comme des Garçons...
David Bowie: Tôi chưa bao giờ trả tiền, Alex! (cười) Cho đến khi ...
Alexander McQueen: Cho đến khi anh gặp tôi! (cười nhiều hơn)
David Bowie: Cho đến khi tôi gặp anh! Có, nhưng tôi biết rằng anh cần nó!
Alexander McQueen: Đúng, vào thời điểm đó! Nhưng để tôi nói cho anh biết tôi đã làm gì khi anh trả tiền cho tôi, tôi đã trả tiền cho những người thực sự làm ra chiếc áo khoác!
David Bowie: Không, nghe này, anh rất tử tế, có những thứ tôi không yêu cầu nhưng anh vẫn đưa cho tôi. Anh cũng làm việc và hợp tác rất tốt. Tôi nghĩ những thứ...
Alexander McQueen: Tôi vẫn chưa gặp anh! (cười)
David Bowie: Tôi biết, tôi nghĩ thật là phi thường khi chúng ta đã hoàn thành rất tốt những thứ mà chúng ta đã kết hợp cùng nhau. Anh có thích cộng tác không?
Alexander McQueen: Tôi có, nhưng một điều anh phải làm khi cộng tác thực sự là tôn trọng những người mà anh làm việc cùng: và mọi người thường gọi điện cho tôi và yêu cầu tôi cộng tác với họ, và tôi thường từ chối họ.
David Bowie: Khách hàng của anh có thực sự biết họ muốn gì và điều gì phù hợp với họ, hay anh thường phải thiết kế toàn bộ trang phục cho họ?
Alexander McQueen: Cách nào cũng được và tôi cũng không bực bội vì cuối cùng, tôi là nhà thiết kế và họ là khách hàng. Nếu anh muốn xây một ngôi nhà, anh không nên tự xây nó.
David Bowie: Đây là một câu hỏi của người hâm mộ. Anh muốn được thiết kế cho ai hơn cả và tại sao?
Alexander McQueen: Tôi e rằng không có ai cả. Tôi không thể nghĩ bất kỳ ai xứng đáng có được đặc ân như vậy! (cười)
David Bowie: Vậy là chúng ta có tiêu đề phụ rồi! (cười)
Alexander McQueen: Ôi trời không, chỉ vì tôi là một người vô thần và là một người chống lại giai cấp, vậy tại sao tôi lại phải đặt bất cứ ai lên bệ thờ?
David Bowie: Điều đó thực sự thu hút sự chú ý của mọi người trở lại trang phục của anh, và những gì anh làm quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Alexander McQueen: Chà, tôi nghĩ phần nào lối sống của anh sẽ bị hạn chế nếu anh nói rằng âm nhạc của anh chỉ dành cho người nào đó.
David Bowie: Đúng, bạn chỉ hy vọng có ai đó ngoài kia có thể thích những gì bạn làm.
Alexander McQueen: Và luôn có ai đó, ý tôi là thế giới là một nơi rộng lớn.
Một điều anh phải làm khi cộng tác thực sự là tôn trọng những người mà anh làm việc cùng: và mọi người thường gọi điện cho tôi và yêu cầu tôi cộng tác với họ, và tôi thường từ chối họ.
David Bowie: Prodigy hay Oasis?
Alexander McQueen: Prodigy. Tôi nghĩ họ thật tuyệt vời.
David Bowie: Chà, anh chưa trả lời câu hỏi này. Armani hay Versace? (cười)
Alexander McQueen: Marks and Spencer. Tôi xin lỗi. Tôi không thấy sự liên quan của hai người họ với nhau. Trên thực tế, họ nên hợp nhất và thành lập một công ty. Nếu anh có thể tưởng tượng ra những viên kim cương giả trên một trong những bộ trang phục tái cấu trúc...
David Bowie: Anh ăn gì?
Alexander McQueen: Tôi ăn gì?
David Bowie: Đúng.
Alexander McQueen: Chà, hôm nay tôi vừa ăn con gà guinea... Đúng là một dịp đặc biệt khi đến đây. Bryan Ferry đến đây rất nhiều lần. Đây quả là một nơi rất tuyệt vời, được xây dựng trong Phong trào Thủ công và Nghệ thuật bởi ông nội của chồng Isabella. Nó nằm trên một ngọn đồi ở Gloucestershire và nhìn ra xứ Wales. Và phòng ngủ của tôi được trang trí bằng tấm thảm Burne-Jones Primavera - Tôi luôn đến đây để thư giãn.
David Bowie: Vậy, đây là thánh địa của anh phải không?
Alexander McQueen: Đúng vậy. Chắc chắn là như thế.
David Bowie: Anh đã từng qua lại với ai nổi tiếng chưa?
Alexander McQueen: Không nổi tiếng, nhưng xuất thân từ một gia đình rất giàu có. Một gia đình Paris rất giàu có.
David Bowie: Anh có thấy đó là một mối quan hệ dễ dàng, hay nó chứa đầy những xung đột?
Alexander McQueen: Không, anh ấy là người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp và tôi hoàn toàn thành thật với anh ấy. Không bao giờ giấu giếm lý lịch của tôi hoặc tôi đến từ đâu, khi tôi chỉ mới 19 hoặc 20, tôi đã đi chơi với anh ấy và tôi nói với anh ấy rằng bất cứ điều gì chúng tôi làm, chúng tôi phải cưa đôi (go dutch) và anh ấy không hiểu tôi nói gì. Anh cho rằng đó là tiếng lóng tình dục! Go Dutch!! (cười) Tôi đã nói điều đó có nghĩa là mỗi người tự trả tiền cho phần của mình. Anh ấy cho rằng điều đó thật tuyệt, và anh đã cho tôi trải nghiệm tình dục tốt nhất từ trước đến nay! (cười)
David Bowie: Thật là quý tộc! Anh ấy giàu từ xưa hay chỉ mới đây thôi?
Alexander McQueen: Đó là sự giàu có của quý tộc lâu đời.
David Bowie: Anh có đi nước ngoài nhiều không? Ý tôi là chỉ cho bản thân anh, không phải cho công việc?
Alexander McQueen: Không, không hẳn.
David Bowie: Vậy, anh thực sự hạnh phúc trong môi trường của anh?
Alexander McQueen: Tôi thích London, nhưng tôi yêu Scotland! Tôi chưa bao giờ đến Aberdeen trước đây, và tôi đã đến gặp những người bạn của Murray ở Aberdeen lần đầu tiên. Điều đó thật viển vông vì tôi bước xuống máy bay và tôi chỉ cảm thấy như mình thuộc về nơi đó. Rất hiếm khi tôi làm điều đó vì tôi đã đến hầu hết các nơi trên thế giới, như hầu hết các thủ đô ở Nhật và Mỹ, và anh cảm thấy rất thù địch khi bước xuống máy bay ở những nơi này. Tôi bước xuống máy bay ở Aberdeen và tôi cảm thấy như mình đã sống ở đó cả đời. Và đó là một cảm giác thực sự kỳ lạ. Tôi thích vùng Cao nguyên hơn. Gia đình tôi có nguồn gốc từ Skye.
David Bowie: Anh là một người bạn tốt, một người bạn đáng tin cậy hay một kẻ phá đám?
Alexander McQueen: Tôi e rằng mình có rất ít bạn bè và tôi nghĩ rằng tất cả những người bạn mà tôi có, tôi có thể dựa vào và họ có thể phụ thuộc vào tôi. Tôi không phải là một kẻ lợi dụng và tôi rất hung dữ với những người nghĩ rằng họ có thể động vào tôi. Vì vậy, nếu anh có tôi làm bạn, anh sẽ có tôi suốt đời. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh, nhưng không được lợi dụng hoặc lạm dụng tôi, trừ khi tôi yêu cầu anh làm như vậy! (cười)
David Bowie: Anh có hào hứng với việc tiếp quản Givenchy không?
Alexander McQueen: Tôi có và tôi không. Đối với tôi, tôi đại loại là cứu một con tàu đang chìm không phải vì John Galliano, mà vì thương hiệu. Dường như không thực sự biết mọi thứ đang đi đến đâu vào lúc này và cuối cùng, họ phải phụ thuộc vào những bộ trang phục tuyệt vời chứ không phải một cái tên tuyệt vời.
David Bowie: Anh đã xác định được hướng đi mà anh muốn thực hiện chưa?
Alexander McQueen: Có rồi.
David Bowie: Nó có thú vị không?
Alexander McQueen: Có chứ, bởi vì triết lý chủ yếu dựa trên một người mà tôi thực sự kính trọng trong thời trang. Tôi e rằng có một phong cách thời trang nhất định nên phù hợp với một thương hiệu tầm cỡ đó, chứ không phải chiếc quần cạp trễ của McQueen.
David Bowie: Câu hỏi cuối cùng của tôi. Anh có thời gian để thiết kế trang phục cho tôi cho chuyến lưu diễn vào năm sau không? (cười)
Alexander McQueen: Có chứ. Chúng ta nên đến với nhau. Ý tôi là, tôi muốn gặp anh lần này (cười).
David Bowie: Chúng tôi có thể ghi nó lại ngay bây giờ... anh có đến Lễ trao giải Thời trang VH-1 không? Tôi không thể nhớ nổi.
Alexander McQueen: Khi nào vậy?
David Bowie: Ngày 24 tháng 10 hay gì đó...
Alexander McQueen: Buổi biểu diễn thời trang của tôi là vào ngày 22.
David Bowie: Vậy, có thể anh sẽ không đến được rồi. Tôi sẽ mặc áo khoác Union đến đó. Bởi vì hàng triệu người xứng đáng được chiêm ngưỡng nó.
Alexander McQueen: Anh phải nói, "Đây là của McQueen"! (cười)
David Bowie: Gail cũng sẽ mặc tất cả trang phục của cô ấy.
Alexander McQueen: Ồ, cô ấy thật tuyệt!
David Bowie: Cô ấy mặc đẹp quá.
Alexander McQueen: Tôi rất muốn thiết kế trang phục biểu diễn cho anh.
David Bowie: Ồ, điều đó thật tuyệt. Tôi không thể chờ đợi để được thiết kế chỉn chu!
Alexander McQueen: Chắc chắn. Nhưng tôi phải gặp anh. Tôi không muốn đo cổ tay qua điện thoại, vì tôi chắc chắn rằng anh cũng nói dối về số đo vòng eo của mình! (cười)
David Bowie: Không, không hề...
Alexander McQueen: Vì anh biết đấy, một số người nói dối về chiều dài của họ! (cười)
David Bowie: Tôi vừa nói rằng tôi không bao giờ nói dối.
Nếu anh có tôi làm bạn, anh sẽ có tôi suốt đời. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh, nhưng không được lợi dụng hoặc lạm dụng tôi, trừ khi tôi yêu cầu anh làm như vậy!
Theo: Dazed Digital