Pop, Music & Film

Những lời thoại đắt giá nhất trong phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt"

Cùng L'OFFICIEL Vietnam nhặt lại những câu thoại quý giá nhất của When Life Gives You Tangerines - những câu nói như thể sinh ra để chạm đến trái tim, để nhắc ta rằng yêu thương đôi khi chẳng cần lớn lao, chỉ cần đủ để ở lại.

Mùa đổi thay, nhưng có những người vẫn ở đó, lặng lẽ, bền bỉ như một lời hứa tuy chưa từng nói ra. When Life Gives You Tangerines chẳng cần những trận đối đầu gay gắt hay những mối tình rót mật vào tim để gây chú ý. Ngay khi vừa lên sóng, bộ phim đã tự khẳng định sức hút của mình bằng những thước phim dung dị nhưng đầy ám ảnh, trở thành chủ đề nóng trên khắp mạng xã hội.

Ae-sun (IU) và Gwan-sik (Park Bo Gum) không phải cặp đôi sinh ra để dành cho những lời thề non hẹn biển. Họ yêu như cách người ta đi qua một cơn mưa - đôi khi ướt sũng, đôi khi lạnh buốt, nhưng chưa bao giờ thôi mong chờ ánh nắng. Và bên ngoài tình yêu ấy là cả một bức tranh gia đình, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai đan cài vào nhau trong những điều bé mọn như một bữa cơm ấm nóng, một cái vỗ vai đầy thấu hiểu, một ánh mắt chẳng cần lời nhưng ai cũng hiểu rõ.

Hôm nay, cùng L'OFFICIEL Vietnam nhặt lại những câu thoại quý giá nhất của When Life Gives You Tangerines, những câu nói như thể sinh ra để chạm đến trái tim, nhắc ta rằng yêu thương đôi khi chẳng cần lớn lao, chỉ cần đủ để ở lại.

1. Khi gửi gắm con cái cho người khác, tất cả các bậc cha mẹ đều có chung một mong muốn: hy vọng con mình sẽ nhận được nhiều yêu thương hơn những đứa trẻ khác.

Ngay từ những phân cảnh đầu tiên của When Life Gives You Tangerines, khán giả đã được giới thiệu về người mẹ sắc sảo của Ae-sun, Gwang-rye. Trong tiếng Hàn, cái tên Gwang-rye (광례, 光禮) mang ý nghĩa đặc biệt: “Gwang” (光) là ánh sáng, sự rạng rỡ; còn “Rye” (禮) là lễ nghĩa, phép tắc. Một cái tên gợi lên sự đoan chính, ngay thẳng và phẩm hạnh cao quý.

Thế nhưng, dường như Gwang-rye lại là một ngoại lệ. Trong cuộc đời cô, chẳng có chút “lễ” (禮) nào cả. Cô như một con cá nóc đầy gai, sẵn sàng xù lông, châm chọc và mắng nhiếc bất kỳ ai lọt vào tầm mắt. Ngay cả khi đối diện với thế giới đầy bất công, cô cũng không ngại đương đầu, chẳng mảy may bận tâm đến những quy chuẩn hay phép tắc.

Ấy vậy mà, khi biết con gái bị bắt nạt ở trường chỉ vì giới tính và hoàn cảnh gia đình, Gwang-rye đã sẵn sàng cúi mình. Cô thậm chí còn dúi vào tay giáo viên một bao lì xì, mong rằng con gái sẽ được đối xử công bằng hơn. Người phụ nữ ấy cuối cùng vẫn sống đúng với cái tên của mình – cô giữ lại mọi “ánh sáng” (光) cho con và chấp nhận gánh hết những tối tăm về phía mình.

2. Tôi là người số khổ, nhưng cậu thì không. Đừng chọn một lối đi tạm bợ - hãy sống một cuộc đời trọn vẹn nhất có thể.

Bối cảnh của When Life Gives You Tangerines là đảo Jeju vào những năm 1950, thời đại mà khái niệm bình đẳng giới còn là điều xa xỉ. Khi ấy, người ta vẫn tin rằng con gái không cần học hành nhiều, chỉ cần cưới được một gia đình tử tế là coi như xong một kiếp người.

Lớn lên trong xã hội ấy, Ae-sun dần quen với việc mình luôn đứng thấp hơn những cậu bé xuất thân giàu có. Nhưng Gwang-rye, với tính cách cứng cỏi và ngay thẳng, đã nói với con gái một câu đanh thép: “Mẹ là người số khổ, nhưng con thì không. Đừng chấp nhận vị trí thứ hai - hãy sống hết mình.”

Chấp nhận điều tốt thứ hai có thể mang lại cảm giác dễ chịu trong chốc lát, nhưng về lâu dài, nó chỉ để lại những tiếc nuối. Hạnh phúc không nằm ở sự an phận mà ở việc dám đối diện với khó khăn, theo đuổi cuộc sống mà ta thực sự mong muốn. Số phận có thể không công bằng, nhưng quyền lựa chọn buông xuôi hay tiếp tục chiến đấu vẫn luôn nằm trong tay chúng ta.

3. Cuối cùng, ai rồi cũng sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi. Dù cha mẹ đã rời đi trước, con cái vẫn phải tiếp tục bước đi trên con đường đời của riêng mình.

Biên kịch When Life Gives You Tangerines – Lim Sang-choon – là kẻ chuyên viết về những con người không cam chịu làm nhân vật phụ trong chính cuộc đời mình, như trong Fight for My Way hay When the Camellia Blooms. Còn đạo diễn Kim Won-seok, người nắm trong tay những câu chuyện có thể bóp nghẹt lồng ngực như My Mister và Signal, lại luôn biết cách đào sâu vào những góc khuất tâm hồn. Khi hai bộ óc gai góc này gặp nhau, When Life Gives You Tangerines không cần nhiều thời gian để khẳng định vị thế, chỉ sau bốn tập, nó đã trở thành một bộ phim mà bạn nhất định phải xem.

Cuộc đời là một hành trình cô độc mà ai cũng phải tự mình bước đi. Cha mẹ là những người đồng hành đầu tiên, nâng niu ta trong vòng tay, chỉ đường cho ta đi. Nhưng đến một ngày, họ sẽ dừng lại, còn ta thì không. Không phải vì họ bỏ rơi ta, mà vì đó là quy luật của cuộc sống. Chúng ta học cách mạnh mẽ từ những tháng năm yếu đuối, học cách rời xa từ những tháng ngày được bảo bọc. Trở thành “cô nhi” không có nghĩa là mất đi tất cả, mà là lúc ta buộc phải tự viết tiếp câu chuyện của đời mình, mang theo tất cả yêu thương và bài học mà cha mẹ đã để lại.

4. Tôi không muốn con gái quanh quẩn dọn bát dọn đũa hầu hạ ai, mà nếu có điều gì không vừa ý, tôi muốn chúng đủ mạnh mẽ để lật tung cả bàn ăn!

Thời của Ae-sun, làm con dâu đồng nghĩa với việc làm người hầu không công. Cô gái nào cũng phải cúi đầu, quỳ xuống để phục vụ nhà chồng. Nhưng mẹ cô, Gwang-rye, chưa bao giờ chấp nhận điều đó. Bà dạy con gái mình phải có một cuộc đời khác, phải sống lớn hơn cái bếp chật hẹp. Nhưng đôi khi, cuộc đời không phải cứ muốn là được, và Ae-sun vẫn bị nhốt trong căn bếp như bao người phụ nữ khác.

Thế nhưng, có một điều mà dòng đời không thể dập tắt được, đó là ngọn lửa trong người Ae-sun. Cô thừa hưởng từ mẹ bản lĩnh không chịu khuất phục. Khi mẹ chồng và bà nội muốn đẩy con trai cô đi làm việc nặng, cô không nhịn nhục mà thẳng tay lật tung cả bàn thờ tổ tiên. Chồng cô cũng không chút do dự, kéo vợ con ra khỏi căn nhà đó. Hóa ra, sức mạnh để con cái đối đầu với thế gian đến từ một điều rất đơn giản: gia đình. Một đứa trẻ dám đứng lên chống lại bất công là vì nó biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, nó vẫn có một nơi để quay về.

5. Cha mẹ luôn lo lắng vì không thể đáp ứng hết mọi mong muốn của con cái, còn con cái chỉ nghĩ đến những thứ mình chưa có.

Cha mẹ luôn muốn cho con cái những điều tốt đẹp nhất, nhưng họ không phải thánh thần. Họ cũng có nỗi sợ, cũng có giới hạn, cũng có những điều nằm ngoài khả năng. Họ mang theo nỗi day dứt, áy náy vì không thể trao cho con mọi thứ. Còn con cái, thường chỉ chăm chăm nhìn vào những gì mình chưa có, quên mất tất cả những gì đã được nhận. Nhưng tình yêu không phải là một cuộc trao đổi công bằng. Nó không phải là chuyện ai nợ ai, ai cho ai nhiều hơn. Tình yêu thực sự nằm ở chỗ, dù không thể trao hết, họ vẫn luôn sẵn sàng cho đi tất cả những gì mình có. 

6. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi làm mẹ. Thưa bà, con không hiểu tại sao gánh vác tất cả những điều này lại khó khăn đến thế.

Trưởng thành không phải là mặc nhiên nuốt chửng mọi cay đắng. Ai nói rằng lớn lên đồng nghĩa với việc trở nên cứng rắn như đá? Ai bảo rằng chịu đựng không một lời than mới là bản lĩnh? Ta từng nghĩ rằng, đến một độ tuổi nào đó, mình sẽ giống như cha mẹ - cam chịu, nhẫn nhịn, nuốt trôi mọi đắng cay mà không hé răng. Nhưng hóa ra, có những thứ không thể tiêu hóa. Có những vết thương, dù giấu kỹ đến đâu, vẫn âm ỉ đau. Và điều đó không có nghĩa ta là kẻ yếu đuối. Những người trông có vẻ điềm nhiên trước cuộc đời, có lẽ chỉ đang giấu bão tố trong lòng. Thành thật với nỗi đau của mình không phải là hèn nhát, mà là dũng cảm. 

7. Khi nói chuyện với người xa lạ, tôi cẩn thận từng câu chữ như thể đang viết thư tình. Nhưng với những người tôi phải biết ơn gấp vạn lần, tôi lại tuỳ tiện buông lời như đang nguệch ngoạc lên một tờ giấy bỏ đi.

Với người xa lạ, ta lựa chữ như chắt mật, cẩn trọng như kẻ viết thư tình - một dấu phẩy cũng cân nhắc, một khoảng lặng cũng suy tư. Họ đối tốt với ta một lần, ta nhớ mãi, biết ơn mãi. Nhưng khi đối diện với những người gần gũi nhất, lời nói lại trở thành những nét vẽ bừa bãi trên tường, hằn lên mà không cần nghĩ ngợi. Ta sẵn sàng tặng người ngoài những câu hoa mỹ, nhưng lại không tiếc ném về phía người thân những lời xù xì, gai góc. Phải đến khi những bức tường ấy đổ xuống, ta mới giật mình nhận ra có những câu nói, một khi đã thốt ra, chẳng thể nào thu lại được nữa.

8. Cuộc đời không tàn ác, nhưng tiền bạc thì có.

Tiền không phải là tất cả, nhưng thiếu tiền thì ngay cả việc sống tử tế cũng trở thành một thứ xa xỉ. Người nông dân muốn cày ruộng phải cúi đầu trước địa chủ, người ngư dân muốn ra khơi phải trông chờ vào một con thuyền không thuộc về mình. Người ta bảo rằng thợ giỏi trước hết phải có công cụ sắc bén, nhưng đến khi nhắc đến tiền bạc, chẳng hiểu sao điều hiển nhiên ấy lại trở thành chuyện đáng bàn cãi. Thế thì rốt cuộc, tiền là công cụ hay là kẻ thao túng số phận?

9. Bắt gà không thể dùng gậy, mà phải dùng sâu. Phải vừa dỗ vừa lừa, càng đuổi theo, chúng càng chạy xa.

Mẹ của Kwan-sik không quát tháo hay ép buộc, bà chọn cách kể một câu chuyện về gà. Bà ví trái tim con người như lũ gà trong sân - càng đuổi, chúng càng chạy tán loạn, càng vươn tay với lấy, chúng càng sợ hãi mà lẩn trốn. Bà không bảo Ae-sun rời xa con trai mình, nhưng từng lời nói như những hạt thóc rải xuống, dẫn lối cô đến một quyết định không cần ai cưỡng ép.

10. Phải có hai người mới có thể cùng nhau bỏ trốn, nhưng thiên hạ lại khen chàng trai là dũng cảm, còn cô gái hết lòng vì tình thì bị gọi là trơ trẽn.

Cùng một câu chuyện, khi người làm là con trai, đó là sự táo bạo, là tình yêu đáng ngưỡng mộ. Nhưng khi nhân vật chính là con gái, bỗng chốc mọi ánh nhìn đổ dồn với sự phán xét, biến yêu thành trơ trẽn, biến chân thành thành không biết xấu hổ. Như thể trái tim cũng có giới tính, và tình cảm của phụ nữ thì luôn phải đi kèm với một tấm vé vào vùng cấm.

11. Khi cha mẹ mất, ta tiễn họ lên thiên đường. Nhưng khi mất đi chính đứa con ruột thịt của mình, ta sẽ giữ chúng mãi trong tim. Vì ta chẳng thể nào buông tay để chúng ra đi.

Khi cha mẹ lìa trần, ta ngước mắt tiễn họ về trời, để gió và mây đưa lối. Nhưng khi đứa con dứt ruột sinh ra không còn nữa, ta không thể phó mặc cho trời xanh hay đất mẹ. Có những vết thương tưởng chừng đã ngủ yên, nhưng thực chất chỉ là đang đợi thời cơ để nhói lên lần nữa. Chúng không biến mất, chỉ hóa thành những vết sẹo câm lặng, nằm đó như những mảnh ký ức khắc sâu vào da thịt.

12. Họ luôn phải đối mặt với một cuộc chiến sinh tồn khắc nghiệt, nơi mưu sinh chính là kỳ Thế vận hội của họ - chỉ khác là ở đây, chẳng có tấm huy chương nào cả.

Từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đến lúc lao mình vào dòng chảy khắc nghiệt của xã hội, con người liên tục bị đẩy vào những cuộc đấu không khoan nhượng. Ở đây, kẻ mạnh không chỉ là người giành chiến thắng, mà là kẻ không bao giờ ngừng tiến lên. Vì rốt cuộc, cuộc đời không trao huy chương cho kẻ giỏi nhất, nó dành phần thưởng cho những ai dám chơi tới cùng!

13. Nước sốt sau khi lên men sẽ có hương vị đậm đà hơn - cuộc đời cũng vậy, phải trải qua thăng trầm mới hiểu hết đắng cay ngọt bùi.

Cuộc sống chẳng bao giờ chịu đứng yên để ta phán xét nó tốt hay xấu. Đôi khi, vị đắng hôm nay lại là thứ gia vị cần thiết để ngày mai trở nên ngọt ngào hơn. Nhưng cũng có những khoảnh khắc, sự ngọt ngào chỉ là lớp đường mỏng manh phủ lên trái đắng đang chín dần theo thời gian. Ta chẳng thể đoán trước, chỉ có thể sống trọn vẹn với từng dư vị nó mang lại. Dù có cay, có ngọt, có khắc nghiệt hay dịu dàng, tất cả những điều đó đã nhào nặn nên ta của hôm nay.

14. Họ luôn mong tôi sẽ có một cuộc đời tốt đẹp khi rời xa vòng tay bảo bọc của họ. Nhưng thế giới bên ngoài lớp bảo vệ ấy lại là một thế giới đầy khắc nghiệt.

Cha mẹ mong mỏi con cái có thể sống không ưu phiền, không lo nghĩ. Nhưng khi ta đủ lớn để tự mình bước đi, ta mới nhận ra thế giới chưa từng là một bức tranh toàn màu sáng. Hiện thực gai góc, bóng tối len lỏi khắp nơi, chẳng chừa một ai. Chỉ là, suốt những năm tháng ta vô tư cười đùa, cha mẹ đã đứng ở phía trước, che chắn mọi giông bão, để ta tin rằng cuộc đời này là một cánh đồng ngập nắng.

15. Bậc làm cha mẹ chẳng bao giờ hay biết con mình bị bắt nạt vào lúc nào. Nếu họ biết, họ nhất định sẽ tìm mọi cách để bảo vệ. Thế nên, ông trời đành giấu đi sự thật, để trái tim họ không vỡ vụn.

Bạn đã bao giờ sống trong giai đoạn chỉ báo tin vui, giấu nhẹm mọi nỗi buồn với cha mẹ chưa? Không có cái cây nào vươn cao mà chưa từng oằn mình trước giông gió. Nếu cha mẹ biết con mình bị bắt nạt, nỗi đau ấy có khi còn nhức nhối hơn chính đứa trẻ đang chịu tổn thương. Thế nên, có lẽ ông trời đã cố tình che mắt họ, không phải vì vô tâm, mà vì không nỡ để trái tim họ thêm một lần vỡ vụn.

Ảnh: Netflix

Recommended posts for you