Pop, Music & Film

#Cinematic Issue: Có một Lê Khanh tung tăng trong nghệ thuật

Lê Khanh từng nói cô thậm chí không cần phải diễn trong "Mùa hè chiều thẳng đứng", và phải gặp Lê Khanh ngoài đời, nghe Lê Khanh trò chuyện, và cũng phải mê bộ phim này của Trần Anh Hùng, thì mới hiểu vì sao.
clothing apparel chair furniture person human

Có một cảnh trong phim “Mùa hè chiều thẳng đứng” (2000) của đạo diễn Trần Anh Hùng, khi Lê Khanh (vai Khanh) bước đi rất chậm trên con phố vắng một đêm Hà Nội cùng chồng mình (diễn viên Mạnh Cường). Nhân vật Khanh không thôi mỉm cười, cô ngả đầu vào vai chồng, ánh mắt khi sáng lấp lánh, lúc cụp xuống suy tư. Rồi ngay sau đó, họ cười đùa với nhau về những câu chuyện riêng tư, hòa mình vào con phố khuya và những ánh đèn đường. Đó là khoảnh khắc điện ảnh tôi nhớ nhất về diễn viên, nghệ sĩ nhân dân Lê Khanh. Nhớ đến bây giờ, dù đã rất lâu tôi chưa có dịp xem lại “Mùa hè chiều thẳng đứng”. Khanh trong phim đẹp quá, nét đẹp dịu dàng thanh cao, khuôn mặt Khanh bừng sáng bao nhiêu trong đêm Hà Nội bước cùng Kiên trong phim, thì đôi mắt lấp lánh của nhân vật Khanh thậm chí bập bùng hơn vậy. Đó là ánh mắt của niềm hạnh phúc bình yên quá hiện hữu. Nhưng Khanh lại có nụ cười rất lạ, xuất phát từ “cái
nghịch ngầm”, từ một đời sống tinh thần đa sắc và tự do tự tại.
 

DSC_0441.jpg

"Trên hết, đó là một bộ phim rất đẹp về Hà Nội!"

20 năm sau “Mùa hè chiều thẳng đứng”, cũng ở Hà Nội - bối cảnh của bộ phim, nghệ sĩ Lê Khanh vẫn giữ được cho mình vẹn nguyên nụ cười vừa lãng đãng mộng mơ, vừa cũng rất lém lỉnh ấy. Lê Khanh chỉ cần nghe tôi nhắc đến “một buổi tối” là có thể tiếp lời: “… đúng rồi, hai vợ chồng đi bộ trên con đường vắng, người ta không vội
vàng, không hớt hải, không bị áp lực đuổi theo…”

Nói đến “Mùa hè chiều thẳng đứng”, là bởi sau khi phim đóng máy cũng là khởi đầu của 20 năm “mất tăm” trên màn ảnh của Lê Khanh. Nói đến bộ phim, cũng là bởi những dấu ấn sâu sắc đến ám ảnh trong trái tim nghệ sĩ Lê Khanh. “Mùa hè chiều thẳng đứng” với Lê Khanh rất đặc biệt, những kết nối của Lê Khanh với nhân vật từ cái tên cho đến cuộc đời dường như là điều gì đó quá độc đáo và ám ảnh với nghệ sĩ. “Tôi không thể tưởng tượng được một ngày đóng vai nhân vật có tên mình. Phải cảm ơn Trần Anh Hùng rất nhiều, vì đã xóa nhòa hết những ranh giới giữa nghệ sĩ và nhân vật,” Lê Khanh nói. Ranh giới đầu tiên đã bị phá bỏ là khi nhân vật trong phim được Trần Anh Hùng đặt theo tên Lê Khanh. 

Và một khi cái tên đã giống, những nét cuộc đời nhân vật trong phim rõ ràng đã được “đo ni đóng giày” cho Lê Khanh rồi. Khanh trong phim xuất thân từ một gia đình Hà Nội gốc. Gia đình Lê Khanh 3 đời cũng gắn bó với Hà Nội, mà thậm chí ở cái vùng địa lý còn tập trung bản chất và văn hóa “Hà Nội” hơn nữa: ở những khu Phan Đình Phùng, Châu Long, Ba Đình. Bối cảnh trong phim cũng gần giống thế, và cũng là điều đạo diễn cần: những nếp nhà, nếp sống, nếp nghĩ và mối quan hệ trong một gia đình người Hà Nội. Khanh trong phim là chị hai trong gia đình có ba chị em gái, cũng lại đúng với hoàn cảnh nghệ sĩ, bởi Lê Khanh ngoài đời sinh ra từ một trong những gia đình có giàu truyền thống nghệ thuật nhất và gắn bó với nền điện ảnh Việt Nam, từ cha mẹ là nghệ sĩ ưu tú Trần Tiến và Lê Mai, cho đến chị gái - diễn viên, nghệ sĩ ưu tú Lê Vân và em gái – diễn viên, nghệ sĩ ưu tú Lê Vi. “Có lẽ là vì chọn tôi nên Trần Anh Hùng lại xây dựng tính cách, văn hóa, tâm hồn nhân vật Khanh tương đồng với tôi thì phải,” Lê Khanh đang tự hỏi hay đã biết rõ, điều này rất khó để cắt nghĩa. Nhưng có một điều Lê Khanh khẳng định chắc chắn, “Tôi không coi nó là tác phẩm mà là phần đời của mình rồi. Và trên hết, đó là một bộ phim rất đẹp về Hà Nội!”
 

“Tôi không thể tưởng tượng được một ngày đóng vai nhân vật có tên mình. Phải cảm ơn Trần Anh Hùng rất nhiều, vì đã xóa nhòa hết những ranh giới giữa nghệ sĩ và nhân vật...”
DSC_0423.jpg

"Người mẹ" trong điện ảnh

Lê Khanh không thể và không muốn ưu ái sân khấu hay điện ảnh hơn, nên nghệ sĩ gọi chung cả hai là “không gian nghệ thuật”, là vùng đất màu mỡ giúp cân bằng khao khát luôn phải làm mới, luôn phải chuyển đổi và biến thiên, và cũng để mở rộng biên độ sáng tạo của nghệ sĩ. Sự nghiệp “dài và sớm” được Lê Khanh miêu tả như sự may mắn, vì từng ấy cơ hội cộng tác với các đạo diễn đến cùng từng ấy những kỉ niệm và ấn tượng. “Mỗi người có giá trị riêng, phong cách riêng, đó chính là cái tôi cần.” Nhưng đặc biệt hơn cả, Lê Khanh nói mình mang ơn và xúc động vì sự nghiệp điện ảnh của
nghệ sĩ có liên quan đến những “người mẹ” – những nữ đạo diễn. Nếu như trên sân khấu, Lê Khanh coi đạo diễn, nghệ sĩ nhân dân Phạm Thị Thành như “người mẹ” của mình, thì với điện ảnh, đó không ai khác phải là “U Đức Hoàn”.
 

DSC_0438.jpg

Lê Khanh có vai chính đầu tiên, vai thiếu nữ tên Tuất trong phim “Từ một cánh rừng” của cố đạo diễn, nghệ sĩ ưu tú Đức Hoàn. Nghệ sĩ Đức Hoàn trong trí nhớ của những trái tim yêu điện ảnh không chỉ là một trong nữ đạo diễn hiếm hoi tiêu biểu của nền điện ảnh Việt Nam, mà còn bởi vẻ đẹp và diễn xuất tỏa sáng với vai Mị trong cuốn
phim kinh điển “Vợ chồng A Phủ” (đạo diễn Mai Lộc). Với Lê Khanh cũng vậy, “Bà là một trong những nữ nghệ sĩ đẹp nhất Việt Nam,… và không hiểu sao bà luôn dành cho tôi tình yêu thương rất đặc biệt. Bà đã chống lại quyết định giám đốc hãng phim ngày ấy khi không được ủng hộ chọn một cô bé chưa đủ 16 tuổi vào vai một thiếu nữ đã bắt đầu có cảm xúc yêu đương phức tạp. U Đức Hoàn dứt khoát "chỉ cái Khanh thôi!’” Ấn tượng với bản lĩnh người đạo diễn và niềm tin mạnh mẽ của nghệ sĩ Đức Hoàn dành cho Lê Khanh gắn với những ký ức khi đoàn phim ra khỏi xưởng phim ở địa chỉ nổi tiếng Hà Nội - số 4 phố Thụy Khuê, ở cái thời ai cũng chào đón một đoàn phim đến độ “trống dong cờ mở”, nhưng cô bé Lê Khanh thì ngồi dưới gầm xe cho đến khi đến tầm khuất ở một con phố khác mới được ngồi lên…

Tôi rất thích cách Lê Khanh ví von duyên cớ để đạo diễn Đức Hoàn hoàn toàn đặt niềm tin vào cô như vậy, “cũng giống trong tình yêu vậy, cũng như việc tự dưng người ta yêu nhau thôi.” Tình yêu có khi yêu rồi hết, còn mối duyên với đạo diễn Đức Hoàn thì vẫn tiếp nối, thậm chí sau 10 năm nghỉ điện ảnh để tập trung vào sân khấu ngay sau bộ phim đầu tay của Lê Khanh. Lần trở lại đầu tiên của Lê Khanh với điện ảnh cũng lại là những bộ phim của đạo diễn Đức Hoàn, mà lại là những vai các đạo diễn khác không bao giờ có thể nghĩ sẽ phù hợp với một “con bé Lê Khanh mặt thì hơi tây tây, nét thành thị kiểu Hà Nội quá rõ”. Những gì người yêu phim mê đắm ở Lê Khanh lại từng là cái khó với nghệ sĩ để vào vai diễn điện ảnh những năm ấy, đó là thời phim chiến tranh và hậu chiến thường sẽ có những nhân vật có cuộc đời vất vả, chịu thương chịu khó. Thế rồi vẫn cứ “vô lý và khó hiểu với số đông” như thế, đạo diễn Đức Hoàn mang Lê Khanh trở lại điện ảnh trong những cuộc đời và hình dung mới, những vai thôn nữ như một Hân trong phim “Ám ảnh” đóng cùng nghệ sĩ Thương Tín, một Lan trong “Chuyện tình bên dòng sông” đóng cùng nghệ sĩ Trần Lực…
 

“Mỗi người có giá trị riêng, phong cách riêng, đó chính là cái tôi cần.”

Có lẽ đạo diễn Đức Hoàn đã sớm nhìn thấy trong một Lê Khanh dịu dàng đa cảm tiềm tàng một Lê Khanh khác quyết liệt và căng tràn khao khát sống cuộc đời mình mong muốn đến thế nào. Bởi sâu thẳm trong trái tim những cô gái làng quê ấy là “tư tưởng cấp tiến và hiện đại, họ thường không cam phận, họ phải làm việc, họ phải có tình yêu của mình, họ sẽ không chịu chỉ vì hi sinh mà bỏ qua cuộc đời.” Và nếu ai đã từng trò chuyện với nghệ sĩ Lê Khanh ngoài đời, chắc chắn sẽ thấy thấp thoáng chính những mô tả đó.
 

DSC_0452.jpg

Những "cái hộp" không dành cho Lê Khanh

Tất nhiên nếu là một người yên phận thích sự an toàn, Lê Khanh đã chẳng “nay đây mai đó, khi Bắc lúc Nam” suốt từ khi bước chân lên sân khấu kịch và cả vào màn ảnh rộng. Nếu thích một nhịp điệu đều đều, vô tư lự của công việc và cuộc sống thì Lê Khanh đã chẳng chẳng bất ngờ quay trở lại với điện ảnh sau 20 năm, dù đã và đang rất tỏa sáng trên sân khấu kịch.
Hai năm trước, Lê Khanh “tái xuất” với vai họa sĩ người Huế Thái Tuyết Mai trong phim “Gái già lắm chiêu 3” của cặp đôi đạo diễn - nhà sản xuất Namcito và Bảo Nhân, và mới đây, là một Lý Lệ Hà trong “Gái già lắm chiêu V” – người phụ nữ quyền lực và quý phái nhưng cùng lúc tuyệt vọng trong tình yêu và mưu mô tính toán trong sự nghiệp. Sự xuất hiện của một nữ diễn viên đạt danh hiệu NSND trẻ nhất Việt Nam lúc bấy giờ, với rất nhiều giải thưởng diễn xuất vinh danh nghiệp diễn trong một bộ phim “thị trường” hiển nhiên thu hút nhiều chú ý của công chúng. Dường như Lê Khanh đang là một trong những người tiên phong muốn phá bỏ lằn ranh quá lớn giữa những gì giới phê bình gọi tên phim “nghệ thuật” và phim “thương mại”. Lê Khanh cho rằng tâm lý ngạc nhiên và nhận định đến từ khán giả, nhà phê bình, nhà báo… đến từ một mâu
thuẫn, thậm chí là nghịch lý cũng nên: “Có mâu thuẫn không khi các bạn luôn mong rằng người nghệ sĩ này luôn đổi mới và thử thách, hoặc phê phán một ai đấy “Trời ơi, nhàm chán!” lại vẫn những vai diễn như thế, có mâu thuẫn không khi nghệ thuật là rất
nhiều thể loại từ phim bi, tâm lý, trinh thám, hành động cho đến dã sử, viễn tưởng?… Trời ơi nhiều thể loại thế cơ mà! Vậy thì tại sao lại tự vẽ một cái hộp với những ranh giới của nó rồi họ đóng mình vào cái hộp ấy, đông đá nó lại. Điều này rất phi tự nhiên. Nên cái tôi làm là hoàn toàn bình thường.”
 

DSC_0443.jpg

Đóng khung theo như diễn viên Lê Khanh nói, là “đang tự làm khó mình”. Và Lê Khanh thì không thích làm khó mình kiểu vậy, mà kể cả có khó, tôi nghĩ Lê Khanh đã tìm ra được bí quyết: đối diện với sự thật. Sau hào quang của sự trở lại “lung linh” và “đắt sô” như Lê Khanh nói, là áp lực của việc ngày mai nghệ sĩ Lê Khanh sẽ thế nào, sẽ làm gì. Điều này khiến tôi nhớ đến lời thoại của Kiên trong “Mùa hè chiều thẳng đứng” trong buổi tối đi dạo cùng Khanh: “Một số người sống trong huyễn tưởng của mình, những người khác như anh thì chỉ viết chúng ra thôi. Nhưng anh thấy Quốc hoàn toàn thiết thực, ở anh ấy là 0% huyễn tưởng.” Từ điểm nhìn “0% huyễn tưởng” của Lê Khanh với nghiệp diễn nói riêng và nghệ thuật nói chung, tôi thấy có một Lê Khanh vẫn đang “tung tăng các thể loại, tung tăng các sân khấu, đang thử đủ mọi kiểu.” Và đấy là thế giới nghệ thuật của Lê Khanh. “Nhưng cuối cùng chỉ đơn giản là tôi có việc tôi làm để sống và tận hưởng, vừa làm vừa vui.”
 

"Vậy thì tại sao lại tự vẽ một cái hộp với những ranh giới của nó rồi họ đóng mình vào cái hộp ấy, đông đá nó lại. Điều này rất phi tự nhiên. Nên cái tôi làm là hoàn toàn bình thường.”

Bài: VÂN ANH

Ảnh: GIANG LÊ

Tags

Recommended posts for you